Đêm đã khuya.
Lý Tu mua say trở về, mới vừa vào cửa thì phát hiện có một người đàn ông trung niên chờ đợi đã lâu.
"Chat" Thấy người đến, Lý Tu tỉnh táo lại không ít từ men say.
Lý Tông Bình gõ ngón tay lên bàn trà nhỏ, trong miệng nặn ra một chữ: "Ngồi."
Lý Tu như đi trên băng mỏng, ngồi nghiêm chỉnh ở một bên.
"Con bây giờ càng ngày càng buông thả mình nhỉ?"
Lý Tông Bình hơi bất mãn.
Lý Tu đối mặt với chỉ trích không dám thở chút nào, nơm nớp lo sợ nói: "Cha, duy trì quan hệ đôi khi gặp dịp cần phải diễn trò, đây là điều mà cha đã dạy con."
"Đúng thật là cha đã dạy con như vậy, nhưng cũng phải nhìn xem tình huống."
Lý Tông Bình nói đến đây thì đột nhiên tăng cao giọng nói: "Chẳng lẽ con không biết thằng em họ tốt của con đã trở lại?"
"Con biết!"
Trong lúc vô thức, trán của Lý Tu toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh.
Đối mặt với cha mình, có lúc anh ta cảm thấy áp lực còn lớn hơn cả khi đối mặt với Lý Định Quốc.
"Cha, thật ra con cảm thấy ông và bác đối xử với chúng †a cũng không tệ, chúng ta như bây giờ cũng rất tốt…"
"Rầm!"
Lý Tu còn chưa dứt lời, Lý Tông Bình đã giận dữ đập bàn mắng: "Vô liêm sỉ, con người luôn bước lên cao, cũng như nước luôn chảy vào chỗ trũng, sao mày lại không ôm chí lớn như thế?"
Lý Tu khẽ cúi đầu, không dám đáp lại.
Lý Tông Bình liếc nhìn con trai một cái, trầm ngâm nói: "Tu Nhi, nếu như năm đó không có ông của con liều mình cứu giúp thì lão già Lý Viễn Sơn kia làm sao có thể có được ngày hôm nay?”
Nghe thấy lời này, Lý Tu dần dần có chút bất bình giận dữ.
Năm đó Lý Viễn Sơn và ông của anh ta cùng nhau chinh chiến sa trường, vì nước Hạ mới mà tạo ra chiến công hiển hách. Đáng tiếc trong chiến dịch cuối cùng để bình định thiên hạ, ông của anh ta vì bảo vệ cho Lý Viên Sơn mà hy sinh.
Nếu không phải như vậy, cha con bọn họ hiện giờ làm sao có thể lưu lạc làm dòng thứ?
Chỉ cần ra tay giết chết Lý Trạch Vũ vào thời khắc mấu chốt là có thể giá họa lên trên đầu nhà họ Khương, vậy thì đứa con trai đầu tiên cũng có thể hợp lẽ trở thành người thừa kế.