"Cô nam quả nữ ở chung một phòng, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm”"
Lý Trạch Vũ cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng. Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút thì một nam hai nữ ở chung một phòng, hình như cũng khiến cho người ta dễ liên tưởng giống như vậy.
"Tôi cảnh cáo anh, không được đánh chủ ý đến em gái của tôi"
Trần Thanh Tuyết dùng giọng điệu rét lạnh cảnh cáo nói: "Nếu như anh còn dám tổn thương Thanh Dao, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh."
“Chậc chậc!"
Lý Trạch Vũ liếc mắt đảo qua cô một cái, tức giận nói: "Lời này của cô… Người không biết còn tưởng rằng tôi đã làm gì bội tình bạc nghĩa với cả hai chị em cô, xin nhờ, anh đây trông có giống loại người đó không?"
Không phải giống, mà hoàn toàn là loại người đó!
Trần Thanh Tuyết liếc mắt, cảnh tượng tối hôm qua chị em hai người bị đánh đòn còn rõ mồn một trước mắt, trong lúc nhất thời cô vừa thẹn vừa giận.
"Khụ khụ."
Dường như Lý Trạch Vũ cũng nhớ tới hành vi cầm thú của mình, không khỏi nói sang chuyện khác: "Nói đi, cô muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Hừ"
Trần Thanh Tuyết chép miệng, nói: "Tôi là người ân oán rõ ràng, chuyện của công ty cám ơn anh."
Thấy hắn phản ứng lớn như thế, Trần Thanh Tuyết nhất thời có chút chột dạ.