“Giáo chủ, thuộc hạ chỉ đùa với ngài một chút thôi mà!”
“Còn tôi thì giận thật, vì tôi là người không thích nói đùa!”
Giọng Lý Trạch Vũ dần trở nên lạnh băng.
Nam Cung Thạc vẫn còn định giải thích này nọ.
“Quỳ xuống!”
Một tiếng quát gay gắt vang lên từ đầu dây bên kia.
“Bịch!”
Nam Cung Thạc gần như quỳ rạp xuống theo bản năng, ngay cả đá xanh lát trên sàn cũng bị ông ta quỳ vỡ ra.
“Thùng thùng thùng!”
Một số đệ tử Vu giáo ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bèn lục tục lao vào trong.
“Đại hộ pháp, ngài đang làm gì vậy?”
Đệ tử dẫn đầu tỏ rõ sự ngạc nhiên.
Nam Cung Thạc cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, vội vàng bịt ống nghe điện thoại rồi quát lên: “Bổn tọa đang luyện một môn thần công. Các cậu lập tức ra ngoài ngay cho tôi. Bổn tọa không ra lệnh thì không ai được bước vào đây!”
“Vâng!”
Các đệ tử lập tức lui ra ngoài.
“Đại hộ pháp của các người đang luyện thần công gì vậy, sao lại quỳ xuống đất để luyện thế kia?
“Có quỷ mới biết, nhưng chắc phải là thần công kinh khủng lắm…”
Chúng đệ tử châu đầu xúm xít bàn tán.
Nam Cung Thạc đang quỳ gối giữa đại điện cũng không quan tâm nhiều như vậy, ông ta ngượng ngùng nói vào micro của điện thoại.
“Giáo chủ, thuộc hạ đã quỳ rồi , ngài còn dặn dò gì không…”
Tính mạng bị đe dọa, Nam Cung Thạc chỉ có thể khúm núm, buông bỏ tôn nghiêm của mình.
Nhưng hiện tại Lý Trạch Vũ đã chơi đến phát nghiện rồi, không chỉ bắt Nam Cung Thạc quỳ bốn tiếng đồng hồ, còn yêu cầu ông ta quay phim lại, không được quỳ thiếu dù chỉ một giây, nếu không sẽ không đưa thuốc giải cho ông ta.
Nam Cung Thạc đáng thương chỉ có mỗi cái điện thoại cổ lổ sĩ, đâu có chức năng quay phim, cuối cùng đành mượn tâm phúc của mình một chiếc điện thoại thông minh, còn nhờ đối phương quay video giúp ông ta.
“Bổn tọa đang luyện một loại thần công, cậu cầm điện thoại quay toàn bộ động tác lại giúp bổn tọa, nhớ không được quay thiếu động tác nào, có biết chưa?” Nam Cung Thạc nghiêm giọng căn dặn.
“Đại Hộ Pháp cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ không bỏ lỡ bất cứ động tác nào của ngài!” Tên đệ tử kia vừa nghe thấy có thể tận mắt chứng kiến Đại Hộ Pháp luyện thần công, trong lòng thầm hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải học trộm nửa chiêu mới được.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, Đại Hộ Pháp bắt đầu đi ạ!”
“Bộp!”
Tên đệ tử vừa dứt lời, Nam Cung Thạc lập tức quỳ xuống, hướng mặt về phía Hoàng Thành.
Đại Hộ Pháp làm gì vậy nhỉ?
Đang yên đang lành lại chủ động quỳ gối là sao?
Tên đệ tử kia hoang mang nghĩ ngợi.
Tầm một tiếng sau, hai chân Nam Cung Thạc đã tê rần, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, ông ta chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, không dám cử động.
Rất nhiều lần, tên đệ tử đứng bên cạnh quay video muốn xông lên hỏi thử rốt cuộc Nam Cung Thạc đang luyện công pháp gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được. Lý do là cậu ta hiểu rất rõ Nam Cung Thạc thuộc kiểu người sáng nắng chiều mưa, có thể một giây trước còn mỉm cười hiền từ, nhưng giây sau đã sai người băm bạn thành đống thịt vụn rồi quăng cho chó ăn.
Nói khó nghe một chút thì không khác gì kẻ biến thái hết.
Bốn tiếng sau, khi giây cuối cùng vừa hết, Nam Cung Thạc lập tức đứng dậy, có đều vì quỳ lâu qua nên hai chân đã tê dại, chẳng còn chút cảm giác, chỉ đành gọi tên đệ tử đang quay phim tới đỡ mình.
“Đại Hộ Pháp, ngài cứ từ từ thôi ạ!”