Câu nói này đã làm dấy lên sự nghi ngờ của khách khứa xung quanh.
“Không phải đại thiếu nhà họ Lý đến để phúng viếng hả? Sao trông Tề Tư Dư cứ như nhìn thấy kẻ thù vậy?”
“Ai mà biết…”
Đúng lúc này, Tề Đông Lâm mặc một thân quân phục, hùng dũng bước vào linh đường.
“Tư Dư, lui ra!”
“Ông nội, anh ta…”
“Ông bảo cháu lui ra!” Tề Đông Lâm lại quát lớn một tiếng.
Tề Tư Dư chỉ có thể nén giận lui ra ngoài.
“Nhà họ Tề bọn tôi không chào đón cậu, mời cậu đi cho.”
Nếu không phải kiêng kỵ lễ tang, Tề Đông Lâm chỉ hận không thể một súng bắn chết Lý Trạch Vũ!
Khách khứa xung quanh cũng không phải đèn cạn dầu. Nếu nói thái độ tức giận của Tề Tư Dư với Lý Trạch Vũ là do hiểu lầm, nhưng một khi Trấn Nam Vương cũng hành xử như vậy, chứng tỏ đằng sau chắc chắn có bí mật gì đó.
“Tôi tới đây không phải để thắp nhang phúng viếng.” Đây là câu nói đầu tiên kể từ khi Lý Trạch Vũ bước chân vào phủ.
Tề Đông Lâm chau mày, nhìn hắn chằm chằm.
“Mục đích của tôi hôm nay là muốn tuyên chiến với nhà họ Tề mấy người.” Giọng nói Lý Trạch Vũ như ẩn chứa sức mạnh, không lớn lại truyền rõ mồn một tới tai từng người có mặt tại hiện trường.
Đám đông tức khắc sôi trào.
“Nhà họ Lý tính làm gì vậy?”
“Đầu tiên là xóa sổ nhà họ Khương khỏi nước Hạ, kế tiếp lại khai chiến với nhà họ Tần…”
“Giờ còn muốn tuyên chiến với nhà họ Tề…”
Mọi người thật sự phục nhà họ Lý sát đất, nhưng kiêng kỵ vẫn chiếm phần nhiều hơn.
Với sự nổi bật của nhà họ Lý lúc này, tuyệt đối không có người, hoặc gia tộc nào dám đứng ra trước đầu ngọn gió.
“Nhà họ Tề chúng tôi không thích gây sự khắp nơi, nhưng cũng chẳng phải hạng sợ phiền phức.” Tề Đông Lâm khí phách đáp trả.
Lý Trạch Vũ gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi vốn định giết sạch mười chín đời nhà họ Tề mấy người, nhưng giờ tôi đổi ý rồi.”
Nghe vậy, Tề Đông Lâm híp mắt nhìn hắn.
“Muốn biết tôi sẽ dùng cách gì đối phó nhà họ Tề các ông hả?” Lý Trạch Vũ bất chợt nhếch miệng cười khẩy.
Tề Đông Lâm nghiêm mặt, lạnh lùng đáp: “Có chiêu trò gì cứ việc tung ra, lão phu sẽ đỡ hết.”
“Được, thế chúng ta cứ chống mắt lên mà xem.” Lý Trạch Vũ để lại một câu, rồi xoay người rời đi.
Tề Đông Lâm hướng mắt nhìn theo bóng lưng dần xa của hắn, mặt mày tối đen như mực.
Lát sau, nhóm người Lý Trạch Vũ đi một vòng lớn lại trở về tới sân bay Nam Cảng.
Kế tiếp, Nam Cung Thạc xuất phát từ Điền Nam cũng đã tới nơi, hai bên tìm một chỗ để gặp mặt.
“Giáo chủ, độc trên người tôi…”
Nam Cung Thạc nịnh nọt mở miệng, lại bị Lý Trạch Vũ hùng hổ cắt ngang: “Bớt nói nhảm, mau đi theo tôi.”
“Giáo chủ, ngài muốn dẫn tôi đi đâu?” Trong lòng Nam Cung Thạc bỗng thấy hơi căng thẳng.
Lý Trạch Vũ vỗ vai ông ta mấy cái, cười khà khà nói: “Dẫn ông đi hưởng thụ phụ nữ Nhật Bản chứ đâu nữa…”