“Lão Long, chúng ta quen nhau cũng không phải một ngày hai ngày, hôm nay ông dám sờ lương tâm để nói không có bắt tay với tiểu súc sinh nhà họ Lý này để mưu hại tôi không?”
Gân xanh trên trán Tề Đông Lâm nổi lên, hiển nhiên đã ở ranh giới bùng nổ.
Long Thanh Phong lắc đầu và thở dài: “Lão Tề, nếu như ông có thể giữ vững tấm lòng son, sao người khác có thể tính toán ông chứ?”
Nghe vậy, Tề Đông Lâm vội nhíu mày.
Nếu như mình chống lại sức quyến rũ, biết từ chối, cho dù quyền thế nhà họ Lý lớn hơn thì có thể có cách gì với mình chứ?
Không thể không thừa nhận lời nói của Long Thanh Phong đã làm dao động sợi dây trong lòng ông ta…
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, ông ta đã không còn đường lui.
Nghĩ vậy, Tề Đông Lâm trợn mắt nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ: “Đều tại tiểu súc sinh nhà cậu, nếu như không phải cậu giết con trai tôi, nhà họ Tề tôi sao lại đến tình cảnh hôm nay?”
“Mẹ nhà ông.” Lý Trạch Vũ cũng sẽ không nuông chiều người khác, hắn mắng: “Lúc trước cha tôi xem con trai ông như anh em, con trai súc sinh nhà ông vậy mà âm thầm hạ độc thủ với cha tôi, lẽ nào ông ta không đáng chết?”
Tề Đông Lâm nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không có gì để phản bác.
“Bây giờ ông đây cho ông một cơ hội, lập tức bó tay chịu trói, sau đó ngoan ngoãn về Hoàng Thành cùng ông Long đền tội, nếu không lát nữa ông sẽ không có cơ hội hối hận nữa.”
“Đền tội? Ha ha ha…” Tề Đông Lâm giống như nghe được trò hề buồn cười nhất trên đời này, khinh thường nói: “Già đây làm thịt tiểu súc sinh nhà cậu trước.
“Thằng chó không biết sống chết.” Lý Trạch Vũ phất tay với hướng chín giờ trong phủ, giống như đang truyền lại tín hiệu nào đó.
“Ầm ầm!” Một tiếng nổ sập điếc tai nhức óc bỗng nhiên vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy lầu chính nhà họ Tề bị một viên đạn pháo bắn trúng, trong nháy mắt tường đổ.
“Rầm rầm rầm…” Một loạt tiếng súng khác vang lên, tầm mươi binh lính đứng ra ngăn cản trước mặt Tề Đông Lâm đều ngã xuống đất.
Cũng ở nơi này trong chớp mắt, thân hình Long Thanh Phong khẽ di chuyển, lao thẳng về phía Tề Đông Lâm.
Nhưng mà có một bóng người nhanh hơn ông ấy.
“Vù vù vù…” Sau khi binh sĩ quân Trấn Nam kịp phản ứng thì chỉ thấy Lý Trạch Vũ bóp chặt lấy cổ Tề Đông Lâm, trong lúc nhất thời đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
A Thọ nghiêm nghị cảnh cáo: “Thả lão gia chúng tôi ra.”
Lý Trạch Vũ không hề bị lay động.
“Cho dù cậu cưỡng ép tôi thì thế nào? Cậu dám giết tôi à?”
Tề Đông Lâm bình tĩnh tự nhiên nói: “Giết tôi, tất cả các cậu đều không thể thoát khỏi tòa phụ đệ này.”
“Muốn chết đúng không? Vậy tôi thành toàn cho ông.”
“Dừng tay.” Long Thanh Phong còn chưa nói xong, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Lý Trạch Vũ đã vặn gãy cổ Tề Đông Lâm.
Người kia trợn to mắt, giống như không ngờ Lý Trạch Vũ thật sự dám giết ông ta.
A Thọ cũng khiếp sợ đứng đực tại chỗ.
Mấy trăm binh sĩ quân Trấn Nam thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết nên báo thù cho Trấn Nam Vương hay tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Quân Trấn Nam nghe đây, phản tặc Trấn Nam Vương đã bị giết chết, nếu như các người không muốn bị liên lụy thì lập tức bỏ vũ khí trong tay xuống.
“Nể tình các người không biết rõ tình hình, có thể miễn tội cho các người.” Long Thiên Quân cao giọng hô.
Không thể không nói vị Long Vương nước Hạ này vẫn có chút đầu óc, biết việc cấp bách là phải trấn an được lòng quân.
“Giết bọn họ, mau giết bọn họ báo thù cho lão gia.”
A Thọ điên cuồng rối loạn, đáng tiếc không có binh sĩ nào nghe mệnh lệnh của ông ta.
Dù sao tất cả mọi người không phải kẻ ngu.
Mặc dù không biết lúc trước xảy ra tình huống gì, nhưng hai chữ “phản tặc” đại biểu cho cái gì bọn họ ít nhiều cũng hiểu.