Ai đánh mình?
Tề Tiên Nhi cố bình tĩnh lại, chỉ thấy Lý Trạch Vũ trên lầu lại biến mất, mà người mới vừa đánh mình lại chính là tên khốn đói
"A!"
"Bà đây liều mạng với anh!"
Tê Tiên Nhi nổi điên.
Mặc dù bề ngoài cô ta nhìn rất dâm đãng nhưng thật ra trong nội tâm vẫn là một cô gái khá bảo thủ.
Hơn hai mươi năm qua, thân thể cô ta chưa từng bị đàn ông đụng chạm vào, Lý Trạch Vũ là người đầu tiên!
Làm sao có thể không tức giận?
"Bộp!"
Lần này Lý Trạch Vũ không trêu đùa Tề Tiên Nhi nữa mà vững vàng bắt lấy hai cổ tay đối phương.
"Cmn, cô bé này đủ đẹp đủ cay đủ cứng cáp đấy nhỉ!"
Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ không khỏi liếm liếm đầu lưỡi.
"Khốn kiếp!"
Tề Tiên Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ, như cô ta căn bản không tránh thoát nổi cổ tay đối phương.
"Ha ha!"
Lý Trạch Vũ cúi đầu nhích tới gần cô ta: "Ừm, thật là thơm quá đi!"
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn gần trong gang tấc, thậm chí Tề Tiên Nhi còn cảm nhận được tiếng hít thở của đối phương, cô ta lập tức hoảng loạn: "Cái đồ khốn háo sắc, anh đã nói sẽ không đụng đến thân thể tôi mài!"
Khu…
Lý Trạch Vũ nhớ tới mấy lời ngông cuồng mình nói lúc trước, nào là phong lưu không hạ lưu, sẽ không hiếp trước giết sau…
"Nếu anh giết tôi, thì tương đương với chuyện đối nghịch cùng vô số nhà quyền quý, đến lúc đó anh cũng đừng hòng sống!"
"Nếu như anh đồng ý thả tôi ra, chuyện lớn như có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, sau này Thập Tuyệt Môn chúng tôi sẽ là người bạn trung thành nhất của anhl"
"Anh tự cân nhắc rõ ràng đi…"
Tề Tiên Nhi thấy Lý Trạch Vũ sửng sốt, không khỏi mở miệng uy hiếp dụ dõ.
Phụ nữ có dã man một chút cũng không sao, chăm sóc dạy bảo lại là được…