Nghe được ba chữ "đảo Thiên Đường", Lý Trạch Vũ lập tức nheo hai mắt lại: "Cậu biết Cung Vô Địch sao?"
Brandy giật mình: "Cậu cũng biết tên kia à!"
Lý Trạch Vũ cười lạnh nói: "Bây giờ là tôi hỏi cậu, sao cậu biết Cung Vô Địch?
Brandy thành thật nói: "Năm ngoái có một cô gái phương Đông tìm đến tôi, nói cha cô ấy bị bệnh nặng, hy vọng tôi có thể biến cha cô ấy thành người bất tử!"
Vài ba câu Lý Trạch Vũ đã đoán được, cô gái kia tất nhiên chính là Cung Nghê Thường đang sốt ruột cứu cha.
Có điều hỏa độc của Cung Vô Địch đã được hắn chữa khỏi, nhưng hình như hai cha con kia vẫn còn đang giữ liên lạc với tộc Bất Tử!
"Bây giờ cô ấy còn muốn cậu biến cha cô ấy thành tộc Bất Tử không?"
Lý Trạch Vũ thăm dò hỏi.
Brandy lắc đầu, nói: "Trước đây không lâu cô ấy đột nhiên thay đổi chủ ý, hy vọng tôi biến cô ấy thành tộc Bất Tử!"
Nghe vậy, lông mày Lý Trạch Vũ lập tức nhíu lại.
Dù thế nào cũng không ngờ Cung Nghê Thường như tiên nữ lại có ý niệm tà ác như vậy!
"Cốt Cầm đang ở đảo Thiên Đường."
Brandy cẩn thận dò hỏi: "Bây giờ có thể thả tôi ra không?"
"Tôi giúp cậu giải thoát!"
Nói xong, Lý Trạch Vũ trực tiếp kéo rèm cửa sổ ra.
Brandy gào thét mắng: "Quân Đế, cậu là tiểu nhân đê tiện!"
"Hừ, trước khi giết người cậu phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị giết rồi chứ, cậu còn không biết đạo lý này thì còn đi đánh nhau cái rắm ấy!"
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ nghiền ngẫm đáp lại.
Brandy cực kỳ thống khổ lại cắn nát đầu lưỡi lần nữa, dùng một giọt tinh huyết cuối cùng ngưng tụ ra một con dơi bằng máu.
"Quân Đế, mày nhất định sẽ chôn cùng tao..."
“Rầm!”
Xa xa trong lâu đài cổ Huyết Hoàng trên bán đảo Grant, quan tài bằng vàng nơi Gutian nằm bỗng mở ra.
Động tĩnh to lớn lập tức đánh thức lão quản gia Decela.
“Cộp cộp.” Đèn trong lâu đài cổ được bật lên.
Decela vô cùng lo lắng đi tới, lo lắng hỏi: “Huyết Hoàng đại nhân, ngài sao vậy?”
Chỉ thấy Gutian nhíu mày, ánh mắt trống rỗng: “Brandy… chết rồi!”
Nghe vậy, trên mặt Decela hiện lên vẻ hoảng sợ: “Quân Đế lẽ nào thật sự là kẻ điên? Hay là hắn không biết hậu quả giết thân vương Brandy!”
“Chi chi chi!” Bên ngoài lâu đài cổ vang lên tiếng kêu kì quái.
Decela đứng dậy tới bên cửa, giơ tay ấn chốt mở.
“Loảng xoảng!” Một tiếng.
Chỉ thấy cánh cửa làm từ vật liệu đặc biệt lộ ra một cửa hang to cỡ đầu người, nòng súng mạnh mẽ bắn ra như một khẩu pháo laser.
“Vù!” Ngay sau đó một con dơi máu bay tới trước mặt Gutian.
“Huyết Hoàng đại nhân.” Giọng nói Brandy vang lên.
Nếu Lý Trạch Vũ thấy cảnh này, e rằng sẽ giật nảy mình.
Dù sao Brandy đã chết rồi, nhưng con dơi máu ngưng tụ từ máu của hắn ta vậy mà vẫn có thể sống được.
“Tôi chết rồi.”
“Huyết Hoàng đại nhân, ngài phải báo thù cho tôi.” Giọng nói Brandy đầy phẫn nộ.
Nhưng mà Gutian khẽ lắc đầu nói: “Brandy, ta thật sự rất tiếc nuối về cái chết của cậu, nhưng mà… trước đó bản hoàng đã nhắc nhở cậu đừng trêu chọc Quân Đế, nhưng mà cậu lại không nghe theo ý chỉ của bản hoàng.”
Lời này nói đã rất rõ ràng, chắc hẳn sẽ không đi tìm Quân Đế báo thù.
“Khặc khặc khặc!”