Khói thuốc mù mịt lượn lờ trước mặt Lý Trạch Vũ, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt hắn, nhưng giọng điệu của hắn tràn đầy sự lạnh lẽo, và sự tự tin thái quá..
Khiến cho vua của một nước rớt đài, đổi lại là người bình thường nhất định sẽ cho rằng hắn bị điên.
Nhưng Alex lại không.
Vì Bruce của nước Mỹ là ví dụ chân thật nhất.
Trước đó, ai dám tin đường đường là tướng quân cấp bật năm sao, bởi vì chàng trai trẻ trước mặt này bị ép đến phải nghỉ hưu non chứ?
"Vậy nếu như tôi từ chối hợp tác với bọn họ thì sao?"
Alex lại hỏi.
Lý Trạch Vũ không chút nghĩ ngợi đáp: "Trong thời gian nhiệm kỳ của ông, nước Anh sẽ thái bình thịnh vượng."
Hít..
Alex lại hít sâu một hơi,
Bởi vì ý của Lý Trạch Vũ rất rõ ràng, nếu như ông ta dám đồng ý với yêu cầu của Yori, vậy thì nước Anh sắp tới sẽ gà chó không yên.
"Tôi dám quậy cung điện Buckingham, dám cho nổ Nhà Trắng, ông nên tin tôi có lá gan và năng lực này."
Giọng điệu Lý Trạch Vũ điềm tĩnh, nhưng lại không chút che giấu ý uy hiếp trong lời nói.
Suy nghĩ thật lâu.
Alex dập tắt điếu xì gà trên tay, nghiêm nghị nói: "Hy vọng tương lai cậu đừng làm Nalisa đau lòng, nếu không dù cho cậu có bản lĩnh phi thường tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu."
Bị uy hiếp rất có mặt mũi, cho nên ông ta cũng phải uy hiếp lại đối phương một lần.
Như vậy mới công bằng!
Khi hai người rời khỏi phòng làm việc, hai mẹ con Joanna và Nalisa đang tự tay chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
Thịnh tình không thể từ chối, Lý Trạch Vũ chỉ có thể ở lại cùng thưởng thức.
"Lý, cậu với Nalisa định khi nào thì kết hôn?"
Joanna trêu ghẹo nói: "Tôi rất nôn nóng muốn ẵm cháu ngoại rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Nalisa đỏ bừng: "Mami đừng có vội như vậy mà!"
Nói thế nhưng cô ta lén liếc nhìn Lý Trạch Vũ một cái, bổ sung một câu, nói: "Chuyện này để chúng con tự thương lượng với nhau đi."
"Đúng rồi!"
Lý Trạch Vũ gật đầu như gà con mổ thóc nói: "Tôi và Nalisa mới quen nhau có vài tháng, hiện giờ nói đến chuyện kết hôn e là có chút hơi sớm, hơn nữa...."
"Hơn nữa làm sao?"
Nalisa buộc miệng hỏi.
Lý Trạch Vũ gãi đầu một cái, nói: "Nước Hạ chúng tôi có rất nhiều tập tục truyền thống, còn nữa, suy nghĩ của người lớn trong nhà rất cổ hủ, bọn họ dự là sẽ không đồng ý cho tôi lấy một cô gái tây!"
"Hả!"
Vẻ mặt Nalisa trầm xuống: "Vậy phải làm sao?"
Lý Trạch Vũ an ủi nói: "Yên tâm, anh sẽ thuyết phục bọn họ, nhưng mà anh cần chút thời gian."
"Được ạ."
Nalisa có chút thất vọng.
Sau khi ăn cơm tối xong.
Alex một mình đi vào phòng làm việc.
Nalisa dẫn Lý Trạch Vũ đến phòng dương cầm của cô ta.
Khi từng ngón tay thon dài của Nalisa khéo léo đặt lên các phím đàn, tiếng dương cầm êm dịu từ từ vang lên.
Lý Trạch Vũ im lặng lắng nghe.
Sau một khúc nhạc, Nalisa có chút căng thẳng hỏi, nói: "Có hay không?"
"Đúng là như nhạc trời."
Lý Trạch Vũ tuyệt đối không có chút nịnh nọt.
Thiên phú dương cầm của Nalisa rất cao, cộng thêm từ nhỏ đã được nhạc sư nổi tiếng dạy dỗ, nếu như không phải vì thân phận, cô ta nhất định sẽ trở thành một nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng.