Gurio đã không còn nghe lọt tai, hắn ta nhìn chằm chằm
vào Lý Trạch Vũ, cầu khẩn: “Quân Đế, đừng đưa thuốc giải cho ông ta, hãy để ông
ta chết đi, đợi ông ta chết rồi cậu muốn điều gì ta cũng đồng ý!”
“Được, là ông nói đấy nhé.”
Lý Trạch Vũ đồng ý.
Gurio mừng rỡ: “Được, ta đồng ý.”
“Nếu vậy thì ông hãy nhường ngôi đi, tôi thấy để Kardashian
làm Thánh Hoàng sẽ hợp hơn.”
Lý Trạch Vũ đưa ra yêu cầu của mình.
“Hả?”
Gurio mở to mắt, không thể tin được: “Cậu muốn cướp
ngôi Thánh Hoàng của ta!”
Lý Trạch Vũ cười nhạt: “Đừng nói khó nghe như vậy,
không phải tôi đang thương lượng với ông sao?”
Thương lượng?
Khóe miệng Gurio co giật liên hồi, đang định lên tiếng.
“Gurio, nếu mày dám để Thánh Đình bị người ngoài khống
chế, vậy mày chính là tội nhân thiên cổ của Thánh Đình…”
“Còn muốn thuốc giải không?”
Lý Trạch Vũ cắt ngang lời Louis, hỏi.
Ông ta vội vàng gật đầu: “Muốn, muốn!”
“Vậy tôi sẽ xử lý tên học trò bất hiếu này trước,
sau đó ông nâng đỡ Kardashian lên làm Thánh Hoàng thì thế nào?”
Lý Trạch Vũ mỉm cười hỏi.
Hả...
Louis lập tức lộ vẻ khó xử.
Thấy cảnh này, Gurio khinh bỉ nhìn Louis.
“Thầy, ngài đi chết đi, tội nhân thiên cổ của Thánh
Đình cứ để tôi gánh…”
Bảo mình đi chết?!
Nhìn tên học trò trước mặt, Louis
ngoài kinh ngạc thì chỉ còn lại sự thất vọng và phẫn nộ.
Nhưng Gurio hoàn toàn không quan tâm
đến phản ứng của thầy mình, chỉ nịnh hót lấy lòng Lý Trạch Vũ: "Quân Đế, cho
tôi sống đi, ta sẵn sàng nhường ngôi lại cho Kardashian."
Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn ta lại
nghĩ chỉ cần bản thân rời khỏi điện Cự Lộc, bên ngoài có hơn vạn tên Thánh Kỵ
sĩ.
Đến lúc đó cũng không phải thứ Quân Đế
có thể định đoạt được nữa!
"Chết tiệt."
Louis di chuyển, cố nén sự ngứa ngáy
và vết thương trên người, chuẩn bị đưa tên nghịch đồ này đi gặp Chúa.
Nhưng Lý Trạch Vũ đã nhanh hơn ông ta!
"Uỳnh!"
Sau một khắc, ngực Louis trúng một quyền,
cả người nhanh chóng bị đẩy lùi.
Ông ta vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ nhìn
Lý Trạch Vũ: "Để ta giết hắn ta, vì chỉ có ta mới có thể nâng đỡ Kardashian
lên ngôi Thánh Hoàng."
Lời này tuyệt không phải nói suông,
bởi vì trong suốt nghìn năm qua, Thánh Đình chưa bao giờ xuất hiện tình huống phái
nữ nắm quyền, hơn nữa quyền khống chế Thánh Đình vẫn nằm trong tay ông ta.