Từ trước đến giờ, tính cách của Khương Chính Hoằng vẫn luôn cẩn thận, cũng không đắc ý vênh váo.
Đối với lần này, Khương Thượng Đức vô cùng hài lòng, lên tiếng trấn an: “Yên tâm đi, cha đã tìm được người hợp tác rồi, chỉ cần chúng ta đánh tan phe cánh của nhà họ Lý, đến lúc đó đương nhiên sẽ có người giúp chúng ta san bằng cây đại thụ kia!”
“Người hợp tác? Là ai thế ạ?”
Khương Chính Hoàng vô cùng tò mò.
Dù sao ở nước Hạ này, người có dũng khí và năng lực để đối đầu với nhà họ Lý cũng đếm trên đầu ngón tay!
“Tất cả những thứ này cũng phải nhờ có tên nhóc kia!”
Khương Thượng Đức cười ha hả: “Cách đây không lâu, Tần Hạo Nhiên, con cháu đời thứ ba của nhà họ Tần vốn có thể lên đảm nhận chức vụ thành chủ của Tuyên Thành, thế nhưng bởi vì tên khốn kiếp kia cản trở, khiến Tần Hạo Nhiên không thể nhậm chức thành công!”
Nghe thấy thế, khóe miệng Khương Chính Hoằng thoáng hiện lên nụ cười lạnh.
Có sự hỗ trợ của nhà họ Tần, bọn họ dư sức!
“Đúng rồi, bên phía thằng hai thế nào?”
Khương Thượng Đức đột nhiên đổi đề tài.
“Thằng hai, nó…”
Khương Chính Hoằng nhíu mày, thở dài nói: “Nó đã đồng ý trong vòng ba ngày sẽ diệt trừ tên khốn nhà họ Lý kia, thế nhưng, thế nhưng…”
Nhìn thấy con trai cứ ấp a ấp úng, sắc mặt Khương Thượng Đức trầm xuống: “Nói thẳng đi!”
“Vâng!”
Khương Chính Hoằng trầm giọng: “Mặc dù thằng hai đã đồng ý với yêu cầu của cha, thế nhưng cũng tỏ ý rằng lần này ra tay cũng vì báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha, từ nay về sau sẽ không dính dáng gì tới nhà họ Khương nữa!”
“Ầm!”
“Vô liêm sỉ!”
Khương Thượng Đức đột nhiên đập bàn một cái, tức giận không nhịn được.
Cả đời này ông cụ cũng chỉ có hai người con trai, con trai cả Khương Chính Hoằng hoàn hảo thừa kế tài năng kinh doanh thiên phú và chỉ số thông minh của ông cụ, còn con trai thứ Khương Mộ Bạch bẩm sinh đã có tài năng về võ thuật.
Một văn một võ, nhà họ Khương đông sơn tái khởi chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chỉ tiếc, Khương Mộ Bạch lại yêu phải một người phụ nữ không nên yêu!
Vì để bảo vệ người phụ nữ kia, thậm chí hắn ta còn chẳng tiếc cãi nhau với người nhà…
Mỗi khi Khương Chính Hoằng nghĩ đến điều này, ông ta đều thấy khó nhịn.
“Cha, cha đừng suy nghĩ nhiều, nói thế nào đi nữa trong người thằng hai cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Khương chúng ta, rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ nhận ra thôi!”
Khương Chính Hoằng an ủi cha mình.
“Ừ!”
Khương Thượng Đức cũng bình tĩnh lại một chút, nói sang chuyện khác: “Tình hình của Như Phong có tốt lên chút nào không?”