Người này hồn nhiên quên mất, trước đây hai bóng hồng cùng hẹn hắn ăn cơm, hắn còn thẳng thắn nói mình ghét nhất chính là ăn cơm.
Ngay sau đó, một bàn thức ăn phong phú đã được chuẩn bị xong xuôi.
Lý Viễn Sơn ngồi xuống trước.
"Hôm nay, ở đây không có người ngoài, mọi người cũng không cần phải câu nệ, nào, chúng ta cụng một li thôi."
Những người khác rối rít đưa ly lên.
Trên bàn ăn, hai người Lý Viễn Sơn, Lý Định Quốc nhiệt tình hỏi han Trần Khánh An.
Qua ba lần rượu, hai bên trái một tiếng ông thông gia, phải một tiếng ông thông gia.
Lý Trạch Vũ rất thản nhiên, Trần Thanh Tuyết cũng không cảm thấy có gì bất ổn.
Ngược lại Trần Thanh Dao từ đầu đến cuối luôn cảm thấy căng thẳng, tim như đánh trống bỏi.
Lý Trạch Vũ ăn cũng đã khá no, ngậm một điếu thuốc, trong lúc vắt chéo hai chân lại vô tình chạm vào chân ai đó ở dưới bàn.
Không hề bất ngờ, chính là chân Trần Thanh Dao đang ngồi đối diện hắn.
Trần Thanh Dao còn cho rằng là Lý Trạch Vũ cố ý, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên thật khó tả.
Bữa cơm kéo dài hơn một tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Lý Viễn Sơn đã ngà ngà say, được Tằng Thiết Trụ đỡ đi nghỉ ngơi.
Lý Định Quốc và Trần Khánh An còn muốn uống trà nói chuyện.
Thế là Lý Trạch Vũ lại đích thân đưa Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao đến phòng dành cho khách.
"Thanh Dao cô ở đây đi, khá là yên tĩnh."
"Được."
Trần Thanh Dao đi vào phòng trước.
Giây phút cửa đóng lại, Lý Trạch Vũ đã ôm lấy Trần Thanh Tuyết.
"Anh đừng có làm loạn."
Trần Thanh Tuyết vô cùng xấu hổ.
Lý Trạch Vũ cười khì khì nói: "Tôi làm loạn thì sao nào? Ai dám nói gì chứ."
Nói xong bèn cúi đầu hôn cô.
Một lát sau, Trần Thanh Tuyết cảm thấy sắp nghẹt thở, mới khó khăn tách khỏi miệng hắn.
"Tôi ở phòng tầng trên phòng cô ở, lát nữa nhớ đến tìm tôi."
Khóe môi Lý Trạch Vũ hơi nhếch lên.
"Còn lâu nhé."
Trần Thanh Tuyết chui vào phòng như chạy trốn, ngay sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
"Ồ, nếu cô không tới thế thì để tôi tới vậy."
Lý Trạch Vũ ngân nga một điệu hát dân gian trở về phòng mình, sau đó thoải mái đi tắm rửa.
"Chân trời bao la là tình yêu của ta..."
Vừa mới ra khỏi phòng tắm, chuông điện thoại đã vang lên.
Là điện thoại Diệp Khuynh Thành gọi tới.
"Alo."
Lý Trạch Vũ không hề do dự nhấn nút nghe.
"Tôi nhớ anh!"
Đây là câu nói đầu tiên của Diệp Khuynh Thành.
Lý Trạch Vũ ngẩn người, sau đó trả lời một câu: "Tôi cũng nhớ cô."
Diệp Khuynh Thành cười hì hì, nghe ra được cô đang rất vui vẻ, sau đó khẽ hỏi: "Vậy anh có thể đến tìm tôi không?"