“Anh cố tình tới tìm tôi?” Ninh Mãn Thành bỗng cau mày hỏi.
Lý Trạch Vũ gật nhẹ đầu, đáp: “Có thể nghĩ như vậy.”
“Đừng nói là tới giết tôi đó nhé?” Trái tim Ninh Mãn Thành lại treo cao.
Lần này, Lý Trạch Vũ không trả lời, chỉ trở tay nắm lấy cánh tay của gã.
Một tiếng “rắc” vang lên.
“A!”
Ninh Mãn Thành há to miệng, tru tréo như con heo bị giết.
Lại thấy Lý Trạch Vũ nhào nặn tay chân của gã vài lần, thế là vết thương vốn cần tới mấy tháng mới lành tức khắc khỏi hẳn trong nháy mắt.
Ninh Mãn Thành đứng phắt dậy, không dám tin nhìn Lý Trạch Vũ, như thể nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao lại cứu gã.
“Ra nước ngoài, cả đời đừng quay về đây nữa.” Lý Trạch Vũ vỗ vai gã một cái, trầm giọng nhắc nhở: “Nếu anh còn nán lại nước Hạ, chưa biết chừng một ngày nào đó, Ninh Thiên Hâm bỗng dưng nhớ ra rồi tới làm thịt anh đó!”
Nghe vậy, Ninh Mãn Thành hoảng sợ ra mặt.
“Ở đây có một trăm triệu, nhớ ăn xài tiết kiệm một chút, dù gì thì bây giờ anh cũng thành trẻ mồ côi rồi.” Lý Trạch Vũ đưa cho gã một tấm thẻ.
Ninh Mãn Thành nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, cảm động đến rơi nước mắt: “Anh Lý, cảm ơn anh, hu hu hu…”
Có lẽ cảm động trước tình yêu giữa Tư Mã Tam Nương và Hướng Dương Thiên nên lần đầu tiên Lý Trạch Vũ không nhổ cỏ tận gốc.
Hơn nữa tục ngữ nói nhìn ba tuổi là biết già thế nào, thứ mặt hàng như Ninh Mãn Thành, dù có cho gã trăm năm để trưởng thành thì Lý Trạch Vũ cũng chưa chắc để vào mắt!
Vì thế không cần lo lắng gió xuân thổi lại hồi sinh.
Vừa rời khỏi nhà họ Ninh, Lý Trạch Vũ đã nhận được điện thoại của Diệp Khinh Nhu.
"Anh hùng Lý có bận gì không?"
"Ừm..."
Lý Trạch Vũ cười khổ nói: “Người đẹp Diệp có dạy bảo gì sao?”
"Nếu có thời gian thì cùng uống một ly?"
"Uống rượu hỏng việc. Lỡ không cẩn thận để súng cướp cò thì sao bây giờ?"
"Chỉ cần người nào đó dám bắn, bà cô tôi đây liền dám ăn đạn!"
Đây là lần đầu tiên Lý Trạch Vũ được trải nghiệm một Diệp Khinh Nhu bạo dạn như vậy nên nháy mắt đã bại trận.
Hai người hẹn nhau địa điểm rồi cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau.
Lý Trạch Vũ đến Phường Hương Lan mà mấy năm trước đêm nào hắn cũng tới chơi.
"Lý thiếu gia, Lý thiếu gia…"
"Ai da, tôi đợi hết ngày này sang tháng nọ, cuối cùng cũng đợi được anh tới đây rồi!"
Một má mì trang điểm đậm nhiệt tình bước tới đón tiếp hắn.
Có rất nhiều nhân viên mới không biết Lý Trạch Vũ là ai đều ngơ ngác đứng đó nhìn, không biết là đại gia lớn nào tới!
Má mì Tang chống nạnh mắng: "Đây là Lý thiếu gia, mở mắt lên mà làm việc cho bà đây!"
"Chào Lý thiếu gia!"
"Chào Lý thiếu gia..."
Nam nữ hai bên đều cung kính chào.
Lý Trạch Vũ lấy ra một tấm thẻ, nhàn nhạt nói: “Dọn dẹp đi!”
"Đây đây."
Má mì Tang cẩn thận nhận lấy thẻ ngân hàng rồi lập tức cử người đi mời hết khách bên trong về.
"Tao đang chơi vui vẻ, lại đòi đuổi đi hả?"