“Hình như là đại đương gia!”
“Đó là đại đương gia…”
“Mẹ nó, đại đương gia lại được đưa về à?”
Vẻ mặt của các phạm nhân đầy bối rối, Lý Trạch Vũ bước vào cùng Ngọc Phượng Hoàng và những người khác.
“Đại đương gia!”
“Đại đương gia…”
Tất cả phạm nhân nhất trí tập trung vây quanh hắn, bốn phía lập tức chật như nêm cối.
Đạo sĩ Vân Trung còn tưởng rằng bọn họ bị bao vây nên lập tức đề phòng.
Lý Trạch Vũ chỉ xua tay nói: “Đừng khẩn trương, bọn họ không có địch ý!”
Ba người họ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một người đàn ông da trắng có râu chen lấn từ đám đông, tay cầm một con dao sắc bén, bất ngờ lao vào Lý Trạch Vũ như hổ xuống núi.
“Tao muốn mày phải chết!”
Cùng lúc đó, một tiếng gầm sắc bén phát ra từ miệng người đàn ông.
“Bốp bốp bốp!”
“Bùm!”
Người đàn ông còn chưa đến gần Lý Trạch Vũ được ba thước thì đã bị một người đàn ông có bộ xương to lớn trên mặt bôi phấn đấm cho một phát với tốc độ cực nhanh.
“Tắc Ban, mẹ nó mày làm cái quái gì vậy!”
“Băm con gấu trắng nhỏ này cho chó ăn…”
Các phạm nhân xung quanh đang không ngừng chỉ trích anh ta.
“Đại đương gia, là tôi không quản được người, xin đại đương gia tha thứ!”
Giọng nói của người đàn ông bôi phấn vừa thanh vừa chua, giống y như thái giám của Hạ Quốc cổ đại.
Còn gấu trắng nhỏ nằm trên mặt đất khóc lóc rên rỉ không ngừng là người da trắng lúc trước khi Lý Trạch Vũ ra tù, bị hắn sắp xếp một ngày nhặt xà phòng ba lần.
Lý Trạch Vũ có lẽ cũng đã đoán được, cười mấy tiếng: “Giữ cho anh ta một mạng, về sau số lần nhặt xà phòng sẽ tăng lên gấp đôi!”
Nghe vậy, gấu trắng nhỏ lập tức ngừng khóc, kinh hãi nhìn Lý Trạch Vũ.
“Mày là ác quỷ, thượng đế sẽ không bỏ qua cho mày…”
Nước miếng hoà thượng Nhất Trinh bay tứ tung, lâu lâu lại nâng ly húp một ngụm rượu.
Hòa thượng Tố Nhân tựa như học sinh đứng trước mặt giáo viên, thở mạnh một chút cũng không dám.
“Sư phụ, người không thể uống rượu.”
Mắt thấy sư phụ phá giới, lúc này ông ấy mới lấy hết can đảm khuyên một câu.
Hoà thượng Nhất Trinh nhìn hồ lô rươu, trong tay hừ một tiếng rồi cười nói: “Con hiểu cái rắm gì! Đây là thứ tốt đó, hay con muốn nếm thử một chút không?”
“Không không không!”
Hòa thượng Tố Nhân thầm mặc niệm trong lòng một tiếng “tội lỗi”.
“Đùng!”
Hoà thượng Nhất Trinh không chút do dự mà đưa cho đồ đệ đầu trọc lên một ly hạt dẻ: “Vi sư còn có thể lừa con được à? Uống cho ta!”
“Tội lỗi tội lỗi...”
Hoà thượng Tố Nhân bị bắt nếm một ngụm.
Này thì hay rồi, từ nay về sau chùa chiền lại nhiều thêm một vị mê rượu.
Một bên khác.
Đạo sĩ Vô Trần miệng ngậm xì gà, mặt xụ ra, vừa thấy đã biết đang tức giận không ít.