Tối nay hai chị em cô cùng mặc váy đầm giống hệt nhau, cùng đi giày cao gót đen, thậm chí còn tạo kiểu tóc y chang nhau.
Vãi lồng!
Lý Trạch Vũ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, bỗng cảm thấy mối nào cũng ngon.
Trần Thanh Tuyết tiến lại gần: “Các anh định đi đâu?”
“Khụ khụ.”
Lý Trạch Vũ định thần lại, nghiêm túc nói: “Bọn anh phải đi xa một chuyến!”
“Đi xa nhà?”
Trần Thanh Dao khẽ nhíu mày, nói: “Anh rể, hôm nay là Tết nguyên đán mà, mọi người có chuyện gì mà đi vội vậy?”
Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Tết nguyên đán thôi mà, năm nào cũng đón được, hơn nữa cũng ăn cơm tất niên rồi.”
Trần Thanh Dao làm ầm lên: “Anh rể, chị em cố ý phi từ Tuyên Thành đến đây để đón giao thừa với anh đấy, anh không thể đi được!”
“Không sao cả, anh có việc thì đi mau đi.”
Tuy nói vậy nhưng đôi mắt Trần Thanh Tuyết lại ánh lên vẻ hụt hẫng.
Thấy cảnh này, tim Lý Trạch Vũ đập thình thịch.
Sau một thoáng trầm ngâm, hắn đổi ý: “Đón năm mới xong thì đi cũng được!”
Dứt lời, hắn quay sang nói với đám Ngân Hồ: “Mấy người chờ tôi một lúc.”
Đám Sói đen lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Lý Trạch Vũ nhìn sang Trần Thanh Tuyết, bảo: “Lên xe, đi một vòng nhé.”
“Ừm!”
Trần Thanh Tuyết lập tức vui vẻ ra mặt.
Đưa mắt nhìn theo hai người lên xe, Lý Trạch Vũ nghênh ngang đạp ga rời đi, mãi đến khi xe hoàn toàn khuất dạng, Trần Thanh Dao thở dài một hơi.
Cô hy vọng người phụ nữ được ngồi ở ghế kế bên ghế lái sẽ là mình!
Cùng lúc đó, Lý Trạch Vũ vút ga lên 160km/h.
May mà hầu hết mọi người đều đang ở nhà đón năm mới, hơn nữa hắn còn lái xe ra ngoại thành, không có nhiều xe cộ lưu thông lắm.
Trần Thanh Tuyết bình tĩnh ngồi một bên, không hề tỏ ra sợ hãi.
“Em không sợ à?”
Lý Trạch Vũ dùng một tay giữ vô lăng, tay còn lại châm một điếu thuốc lá.
H-zz… Ha…
Trần Thanh Tuyết ngửi hương thuốc lá thoang thoảng, nở nụ cười: “Em tin anh sẽ không để em gặp nguy hiểm.”
Lý Trạch Vũ cũng cười theo, ngậm thuốc lá vào miệng, xoa đầu cô bằng bàn tay rảnh rỗi: “Tin kỹ năng lái xe của anh đi, hồi trước anh từng ẵm chức vô địch đua xe chuyên nghiệp. Khi đối diện với anh đây, thần đua núi Akina chỉ đáng xưng là em út thôi!”
“Bớt ba hoa đi…”
Trần Thanh Tuyết cười khíc khích.
Chiếc Maserati giống như một chú ngựa hoang mất cương đang phi nước đại trên đường lộ trống trải.
Trong nửa tiếng, chiếc xe đã dạo quanh một nửa vùng ngoại ô.
“Két!!”
Cuối cùng, Lý Trạch Vũ đỗ xe ở dưới một tàng cây bạch dương ở ven đường.
Trần Thanh Tuyết hạ kính xe xuống, ngắm trăng sáng rồi cảm khái nói: “Nửa tiếng nữa là qua năm mới rồi, ngoài bạn bè và người thân, đây là lần đầu tiên em đón giao thừa cùng một người đàn ông!”
Vừa nói, cô vừa nhìn Lý Trạch Vũ thật sâu: “Em hy vọng có thể cùng anh đón giao thừa trong cả quãng đời còn lại!”