Công trạng này để đủ con ông giành được cái ghế thủ phụ. Nếu vậy, dù cha ông ta có rời bỏ nhân gian thì nhà họ Diệp cũng vẫn được đảm bảo sẽ đứng vững thêm ít nhất hai mươi năm nữa.
"Thương mại ở Tây Bắc phát triển chậm chạp, không thể đi lên quy mô lớn. Một phần là vì nguyên nhân địa lý, phần khác là do chịu ảnh hưởng từ quy tắc."
Diệp Chính Bình cười nói: "Khi ấy tôi sẽ dặn Diệp An nới lỏng quy tắc một chút."
Câu nói này khá dễ hiểu, các ông tới đây đầu tư, chúng tôi sẽ phối hợp thật tốt.
Đôi bên cùng hưởng lợi!
"Ừm."
Khương Thượng Đức hài lòng bật cười.
Lúc này, MC đọc theo kịch bản đã thuộc lòng.
Diệp Khinh Nhu ngồi bên cạnh Diệp An, cô siết chặt nắm đấm, thỉnh thoang lại ngẩng đầu liếc nhìn cửa lớn ngoài kia.
Diệp An phát hiện điều này, không khỏi hỏi: "Tiểu Nhu, em nhìn gì thế?"
"Không liên quan đến anh!"
Diệp Khinh Nhu đốp chát thẳng mặt.
Diệp An không muốn làm căng, vậy nên mặc kệ Diệp Khinh Nhu.
"Sau đây xin mời cô dâu chú rể bước lên trên."
MC trên bục hắng giọng hô lớn.
Khương Như Phong đi trước, bước một bước về một bên chiếc bục.
Diệp Khuynh Thành hơi do dự, rốt cuộc cũng phải đi theo.
"Cùng với những tràng pháo mừng và âm nhạc rộn ràng, một đôi tân nhân lại nắm tay nhau vào cung điện hôn nhân."
"Sau đây xin hỏi chú rể. Anh có bằng lòng cưới người phụ nữ bên cạnh làm vợ không? Vĩnh viễn yêu thương tôn trọng và chở che cô ấy..."
"Tôi bằng lòng!"
MC chưa kịp dứt lời thì Khương Như Phong đã tỏ thái độ cắt ngang.
"Bốp bốp bốp..."
Hành động làm làm dấy lên một tràng pháo tay của quan khách dưới bục.
MC mỉm cười, nhìn sang Diệp Khuynh Thành, nói: "Thưa cô, cô có bằng lòng cưới người đàn ông ở bên cạnh làm chồng không? Dù là nghèo hèn hay giàu sang, cho đến vĩnh viễn về sau!"
Diệp Khinh Nhu ngồi dưới căng thẳng tột độ.
Tên khốn kia vẫn chưa mò tới!
Nếu hắn thật sự không xuất hiện thì mọi chuyện sẽ là muộn màng!
Khốn kiếp, xin cậu mau xuất hiện đi…
Trên bục.
Diệp Khuynh Thành cúi đầu, nước mắt trào ra như đê vỡ!
Cô vốn cho rằng bản thân có thể vui vẻ tiếp nhận mọi điều, nhưng đến tận bây giờ cô mới phát hiện bản thân đang lừa mình dối người mà thôi.
Cô thực sự rất muốn được làm một người bình thường, ít nhất cô có thể định đoạt vận mệnh của mình...
Diệp Khuynh Thành ngước lên, nhìn thoáng qua ông nội và cha. Hai người loa đều đang cau mày, ánh mắt tỏ vẻ vẻ bất mãn.
Chứng kiến cảnh này, lòng cô càng tuyệt vọng hơn.
Ngoài cô ấy, thân thể thướt tha của Diệp Khuynh Thành đang đứng trên bục cao hình như cũng vừa khẽ run lên.