Anh vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn về anh.
"Ngài Diệp, tiền bối Tiêu cùng với mấy người anh em này của tôi chỉ đến xem kịch vui thôi."
Lý Trạch Vũ cười ha ha: "Hôm nay phải đưa được Diệp Khuynh Thành đi là ý của tôi, tất cả hậu quả sẽ cho Lý Trạch Vũ này chịu trách nhiệm!"
Nhìn thấy người này tách bỏ hoàn toàn trách nhiệm với nhà họ Lý, Khương Chính Hoằng ngồi bên dưới không nhịn được cười lạnh, nói: "Cậu lấy cái gì chịu trách nhiệm?"
"Tôi lấy cái gì sao?"
Lý Trạch Vũ chậm rãi giơ một cánh tay lên, giơ lên trước mặt mọi người: "Bằng cái này có đủ hay chưa?"
"Ha ha ha…"
Khương Như Phong ôm bụng cười to: "Chỉ bằng cậu… Aaa!"
Anh ta còn chưa dứt lời, anh ta lập tức phát ra một tiếng kêu rên bi thảm nhất trần gian.
Sắc mặt của bác Phúc đang đứng trước mặt anh ta thay đổi, một giọt mồ hôi lạnh nhanh chóng rỉ ra trên trán ông ta.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, chỉ thấy Lý Trạch Vũ giơ chân đạp vào đùi phải của Khương Như Phong.
Còn về phòng anh đi vòng qua bác Phúc thế nào, không ai có thể thấy rõ!
Bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh!
"Cho anh xem lời của ông đây như gió thoảng bên tai này!"
"Răng rắc!"
Lại là tiếng xương nứt, chân còn lại của Khương Như Phong cũng bị đạp gãy.
"A, ui da, cha, cứu con…"
Khương Như Phong tựa như một con chó chết nằm trên đất, trong mắt toàn là vẻ kinh hoàng.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra một cái xẹt, khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
"Thằng nhãi ranh, mày tự tìm đường chết!"
Bác Phúc tung người lao thẳng tới, vận kình khí đánh ra sau lưng Lý Trạch Vũ.
"Đại đương gia, cẩn thận!"
George đứng bên dưới phản ứng nhanh lẹ, lập tức móc súng ra nhắm thẳng vào bác Phúc đang ở trên đài cao, ngay khi anh ta định bóp cò…
"Ầm ầm!"
Lý Trạch Vũ xoay người sang chỗ khác, chỉ tùy ý tung một chưởng, lập tức va chạm với cú đấm mà bác Phúc đã vận hết sức để đánh ra.
Phần lớn người ở đây đều cho rằng Lý Trạch Vũ đang muốn tìm đường chết…