"Đúng đấy! Không thể để truyền thống này bị đứt quãng ở thế hệ của cháu!
Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc lần lượt khuyên nhủ.
Lý Trạch Vũ vẫn lắc đầu từ chối, nói với thái độ kiên định: "Đời người ngắn ngủi có mấy năm? Cháu chỉ muốn làm công tử giàu sang vô lo vô nghĩ, không có lý tưởng hoài bão lớn lao như vậy!
"Tên nhãi này…"
Lý Định Quốc vừa nói vừa định rút thắt lưng treo trên hông.
"Lão Lý, cụ Lý cũng đang ở đây, ông dám quất cháu à?"
Lý Trạch Vũ chẳng thèm sợ hãi.
Song, trái với suy đoán của hắn, lần này Lý Viễn Sơn không hề bao cho cho hắn mà còn ủng hộ Lý Định Quốc: "Không nghe lời thì phải đánh, quất đi!"
"Ôi, ôi… Hai người đừng có thế chứ!"
Lý Trạch Vũ bị dọa sợ đến mức đứng bật dậy lùi về sau mấy bước, lùi xong nói tiếp: "Thế này nhé, nếu có ngày nào đó nước nhà và nhân dân cần tới cháu thì cháu nhất định sẽ không chối từ!"
Nghe ậy, Lý Định Quốc và Lý Viễn Sơn đưa mắt nhìn nhau, gật đầu.
"Cháu đã không chịu gia nhập quân đội để lập nghiệp thì lập gia đình sớm chút đi!"
Lý Viễn Sơn đổi chủ đề: "Tìm lấy một ngày đẹp, cháu cưới con gái nhà họ Trần về cho ông!"
Nhà họ Lý là gia tộc giàu có hàng đầu, vinh quang vô tận, khuyết điểm duy nhất là quá ít người.
Hơn nữa, nhánh của ông đều là bốn thế hệ độc đinh, vì vậy ông mong mỏi thằng chắt trai Lý Trạch Vũ sẽ là ngựa giống khai chi tán diệp cho nhà họ Lý!
"Nữa hả?"
Lý Trạch Vũ khóc không ra nước mắt.
"Dù sao ông cũng chỉ cho cháu hai lựa chọn, một là dấn thân vào quân đội, hai là lập gia đình, cháu muốn làm sao thì làm!"
Lý Định Quốc có chung suy nghĩ với cha mình.
Lý Trạch Vũ gật gù, thở dài: "Dưa hái xanh không ngọt, vả lại, con gái nhà người ta có ưng cháu đâu!"
"Không ưng cháu?"
Lý Viễn Sơn ngẩn người.
"Hai người không biết đấy thôi. Mấy hôm trước cháu đã cố ý tới Tuyên Thành để gặp cô gái kia, hai người đoán thế nào?"
Nói đến đây, Lý Trạch Vũ ra vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng mà trong đầu cô không nhịn được hiện ra hình bóng của Lý Trạch Vũ.