Dương Bách Xuyên quay đầu thấy Âu Dương Ngọc Thanh đỡ mẹ bước ra khỏi phòng bệnh, bà cụ đã có thể xuống giường đi lại, trông sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, chứng tỏ điều trị của anh đã có hiệu quả lớn.
Lúc này Dương Bách Xuyên không thể dạy dỗ anh trai của Âu Dương Ngọc Thanh nữa, bà cụ ra ngoài rồi, không thể đánh con trai ngay trước mặt người ta.
Theo Dương Bách Xuyên nghĩ, có lẽ anh trai của Âu Dương Ngọc Thanh không phải là không hiếu thảo, chỉ là tính cách quá mềm yếu, chuyện gì cũng nghe vợ nên mới có kết cục như hôm nay.
Quả nhiên, thấy bà cụ đi ra, anh trai của Âu Dương Ngọc Thanh, Âu Dương Dương không kìm lòng được gọi: “Mẹ!” Sau khi gọi xong thì vô thức nhìn người vợ đã biến thành đầu lợn dưới đất.
Cảnh này khiến Dương Bách Xuyên càng chắc chắn suy đoán trong lòng.
“Dương Dương à, sai lầm lớn nhất mẹ và ba con làm kiếp này chính là tìm một người vợ tốt cho con.” Lúc mẹ của Âu Dương Ngọc Thanh nói, trong mắt tràn đầy nước mắt và thất vọng.
“Mẹ…” Cả người Âu Dương Dương cũng run lên, muốn nói cái gì lại không nói ra được.
Cả đời anh ta chính là bị hủy do tính cách nhu nhược, tìm vợ mà bị đàn áp chết dí, không phải anh ta không muốn phát huy bản lĩnh làm chồng, mà là người phụ nữ kia có một anh trai lợi hại, lưu mạnh nổi tiếng ở Cố Đô. Mỗi lần muốn ly hôn, anh vợ lưu manh lại đánh anh ta, còn uy hiếp chỉnh chết con trai, chỉnh chết ba mẹ, chỉnh chết em gái của anh ta.
Đối mặt với loại uy hiếp này, anh ta càng ngày càng hèn nhát…
“Ngọc Thanh đi ký thỏa thuận nhà cửa đi, mẹ còn có chút tiền nghỉ hưu, đến viện dưỡng lão cũng đủ dùng rồi, chỉ là khổ cho con.”
Mẹ của Âu Dương Ngọc Thanh thở dài nói, mặc dù trong lòng con trai con dâu đã cắt đứt quan hệ với bọn họ, nhưng dù sao cũng là ruột thịt, bà ấy cũng biết con trai không có bụng dạ, sai là sai ở chỗ anh ta đụng phải một người vợ đòi nợ. Nếu không đưa nhà cho bọn họ, người chịu khổ chịu tội cuối cùng vẫn là con trai Âu Dương Dương.
“Mẹ, không sao, con nuôi mẹ.” Âu Dương Ngọc Thanh đỏ mắt, bước qua cầm thỏa thuận rơi ở dưới đất lên, chuẩn bị ký tên.
Dương Bách Xuyên vừa muốn lên tiếng, nhưng đã bị một tiếng nói ngông cuồng cắt ngang.
“Con mẹ ai ăn gan hùm mật báo mà dám đánh em gái tao!”
Tiếng nói vừa dứt, ở hành lang đã có một đám người cách hơn mười mét bước tới.
Từng người đều là dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.
“Ầm!”