Dương Bách Xuyên hỏi Bách Sơn: “Đám trẻ này cũng là đệ tử của Võ Đang à?”
“Sư tổ, đám trẻ này đều là cô nhi, thật ra mỗi năm tông môn đều sẽ nhận nuôi một vài đứa trẻ từ cô nhi viện, thứ nhất là xem như làm việc thiện, thứ hai là để chiêu mộ thêm người mới, đương nhiên trong số đó cũng có những đứa trẻ được nhặt về.
Đứa nhỏ bị đánh này tên là Viên Tiểu Lôi, lúc xuống núi sư phụ là Trần Phong Tử đã nhặt cậu bé về, nghe nói đêm đó là một đêm mưa to sấm chớp, Tiểu Lôi bị vứt bỏ trong thùng rác, nghe thấy có tiếng khóc nên mới đem về nuôi.
Lúc Tiểu Lôi được phát hiện, trên người cậu bé có một tờ giấy nói Tiểu Lôi bị mắc bệnh Tiên Thiên, có lẽ là do ba mẹ không đủ khả năng nuôi dưỡng nên đã bỏ rơi cậu, trên giấy chỉ viết có vậy, phía dưới ghi một chữ Viên kèm theo hai nghìn đồng, bởi vì được nhặt vào một đêm sấm sét, thế nên lấy tên là Viên Tiểu Lôi.
Ở Võ Đang, bệnh Tiên Thiên của đứa nhỏ này chưa từng tái phát, có thể xem như không khác gì với người bình thường, chỉ là trời sinh tính cách hơi quái dị, không hòa đồng với những đứa trẻ khác, cũng vì bệnh nên dẫn đến cơ thể rất gầy yếu, thường xuyên bị đám trẻ khác bắt nạt, nhưng cậu không bao giờ khóc nháo, cũng không đi cáo trạng.
Thật ra, đứa nhỏ Tiểu Lôi này rất thông minh, chỉ trong ba năm cậu bé đã đọc qua rất nhiều bí điển của Võ Đang, đọc tới đâu là nhớ tới đó, đáng tiếc, trời sinh cơ thể gầy yếu không thể luyện võ.”
Sau khi Bách Sơn giải thích xong, ông đi tới đỡ Viên Tiểu Lôi dậy: “Không sao chứ Tiểu Lôi?”
“Cảm ơn sư thúc quan tâm, con không sao.” Viên Tiểu Lôi trả lời một cách rất bình tĩnh, không giống với đứa trẻ chín tuổi một chút nào.
Điều này mang tới cho Dương Bách Xuyên một loại cảm giác, anh cảm thấy đứa nhỏ này giống như một lão già tuổi xế chiều, bởi vì cậu bé nói chuyện rất bình tĩnh.
“Không sao là tốt, Tiểu Lôi, vị này là sư đệ của chưởng giáo khai sinh ra phái Võ Đang chúng ta, sau này gặp phải gọi là thái sư tổ, biết chưa?” Bách Sơn giới thiệu Dương Bách Xuyên với Viên Tiểu Lôi.
“Bái kiến thái sư tổ” Đợi Bách Sơn nói xong, Viên Tiểu Lôi quỳ xuống hành lễ với Dương Bách Xuyên.
Trong mắt của Dương Bách Xuyên, đứa nhỏ này dùng nghi lễ tiêu chuẩn nhất để bái kiến, e là một số lão nhân ở Võ Đang cũng không hành lễ tiêu chuẩn được như cậu ta.
“Tôi nói này Bách Sơn, ông có thể đừng xen mồm vào được không, ông như vậy thì làm sao tôi nói chuyện với thằng bé được?” Dương Bách Xuyên rất không vui khi bị Bách Sơn chen ngang, anh nhìn thấu Viên Tiểu Lôi không phải là một đứa trẻ bình thường nên muốn nói chuyện để tìm hiểu một chút, nhưng Bách Sơn cứ đứng bên cạnh lải nhải khiến người nào đó họ Dương cảm thấy rất ồn ào.