Điều này khiến Dương Bách Xuyên tưởng côn trùng này đói thật, cho côn trùng vài giọt tinh huyết, nhưng chính anh cũng lảo đảo, suýt chút nữa đặt mông trên mặt đất.
Sau khi hiểu rõ cách kết nối với côn trùng, Dương Bách Xuyên liên tục cho côn trùng nhỏ ăn máu tươi, sau đó anh thử hạ ra một vài mệnh lệnh, lại phát hiện có một số cái côn trùng có thể nghe hiểu, có cái lại nghe không hiểu, hoặc có lẽ là dứt khoát không để ý tới mình.
Mà côn trùng ăn uống no nê xong, lại vèo một cái biến mất trên người Dương Bách Xuyên.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.
Trong lòng anh sợ hãi đến biến sắc, không ngờ con côn trùng này lại trực tiếp chui vào trong lỗ tai mình.
Lần này dọa anh sợ gần chết, nếu côn trùng theo lỗ tai chui vào đầu thì làm sao đây?
Lúc này sẽ phải cạy ra.
Nhưng mà, sư phụ Vân Thiên Tà lại nói, đây là thói quen của Linh trùng Nhân Diện, nó thích tìm chỗ ấm áp của cơ thể con người để ngủ nghỉ ngơi, khiến Dương Bách Xuyên không cần lo lắng.
Dương Bách Xuyên bán tín bán nghi, quan sát thử, quả nhiên con côn trùng này chỉ ở cửa lỗ tai chứ không chui vào, lúc này anh mới yên tâm.
Giày vò một phen suýt chút nữa lấy nửa cái mạng, nhưng đạt được một con côn trùng thần kỳ mà lại rất mạnh mà sư phụ đã nói, tâm trạng của Dương Bách Xuyên vẫn không tệ.
Tiếp theo, anh tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình.
Từ trong một đống đồ lớn, lại phát hiện ra hai thứ mà anh không hề quen thuộc.
Những vật khác cũng không có gì đặc biệt, linh thạch,... Dương Bách Xuyên để lại một vài thứ cho bản thân, tất cả những thứ khác đều cho vào kho để đạo trưởng Phương luyện đan cho đệ tử Vân Môn sử dụng.