Vừa nói vậy, Dương Bách Xuyên liền nở nụ cười, càng vui mừng hơn chính là Viên Đại Thành và Miêu Thúy Hoa, nhất là Miêu Thúy Hoa, bà ấy nhìn vậy mà lại hiếm thấy con gái nghe theo Dương Bách Xuyên, lần này trong lòng bà ấy càng vui vẻ, lúc này đứng dậy nói: “Nhóc Xuyên, cháu và Kim Phượng nói chuyện đi, dì đi nấu cơm cho cháu.”
Nói xong, bà ấy nói với Viên Đại Thành nói: “Ông già, đi giúp tôi rửa rau ~”
“Một mình bà đi làm là được rồi, còn kéo theo tôi làm gì? Tôi muốn cùng nhóc Xuyên uống rượu.” Viên Đại Thành nói.
“Bảo ông đi thì ông cứ đi đi.” Miêu Thúy Hoa nháy mắt với Viên Đại Thành, kéo ông ấy lên rồi rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Bách Xuyên và Viên Kim Phượng đỏ mặt.
Dương Bách Xuyên nhìn hai ông bà rời đi, lúc này mới hỏi Viên Kim Phượng: “Chuyện công ty của chị và vụ kiện, chú Đại Thành và dì không biết chứ?”
“Ừm, sợ bọn họ lo lắng nên chị không nói cho bọn họ biết.” Viên Kim Phượng thấp giọng nói.
Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Ngày mai em sẽ sắp xếp cho chú Đại Thành và dì trở về quê hương, chuyện công ty chị đừng lo lắng, cứ để em sắp xếp.”
“Chị nghe lời em ~” Viên Kim Phượng đỏ mặt nói.
“Nếu thật sự nghe lời em thì ngồi yên bên cạnh em.” Dương Bách Xuyên cười xấu xa nói.
Sắc mặt Viên Kim Phượng càng lúc càng đỏ, nhưng không biết vì sao, nghe được lời của Dương Bách Xuyên giống như ma sai khiến, cô không tự chủ được ngồi bên cạnh anh.
Đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng, liền bị bàn tay to mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên ôm vào trong ngực.
Nói đến đề tài này, trên mặt Viên Kim Phượng tỏ vẻ ưu sầu nói: “Thật ra chuyện cũng không phức tạp lắm, nhưng chị cảm giác đối phương đã có chuẩn bị từ trước.