Những lời này của Dương Bách Xuyên coi như đã động đến nhiều người, bởi vì anh mắng tất cả là phế vật.
Sắc mặt Tô Tiểu Lục đen như đáy nồi.
Một người đàn ông lực lưỡng bên cạnh Dương Bách Xuyên giận dữ nói: “Nhãi ranh, tìm chết.” Vừa chửi vừa hung hăng đánh một quyền lên đầu Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên vẫn cười tủm tỉm đứng thẳng, không thèm động, còn cười nhắc nhở: “Đừng đánh tao, tao sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Lúc này bao gồm cả Tô Tiểu Lục, trong đầu đều hiện lên một câu, tên nhóc này có vấn đề về tinh thần!
“Rắc!”
“Răng rắc!”
“A!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trừng to mắt,
Không ngờ Dương Bách Xuyên không thèm di chuyển, nhưng lại vang lên tiếng gãy xương và tiếng kêu thảm thiết, không phải Dương Bách Xuyên, là động bạn của bọn họ.
Mọi người đều nghe được âm thanh răng rắc rất rõ ràng, tay của tên kia đã gãy xương.
CMN tình huống gì đây, người đánh ngược lại bị thương gãy xương?
“Lên!”
Tô Tiểu Lục không nghĩ nhiều, vung tay lên làm người bên cạnh ra tay với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên lắc đầu nói: “Tao đã nói đánh tao tao sẽ không chịu trách nhiệm, bọn mày không nghe, vậy tao cũng không còn cách nào khác.”
Anh vẫn đứng yên như cũ, chờ những người này lao lên đánh anh.
“Ầm ầm ầm…”
“A a a….”
“Rắc rắc…”
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Tiểu Lục, Dương Bách Xuyên cười hỏi: “Còn đánh nữa hay không? Nếu không đến lượt tao?”