Có thể dễ dàng giải quyết vấn đề tán tu trung thành, Dương Bách Xuyên nghĩ đầu tiên cho bọn họ tu luyện tới công pháp Trúc Cơ kỳ, chờ sau khi tu luyện tới Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, lại cho tu luyện công pháp Kim Đan kỳ, như thế từng vòng đan xen, mỗi tán tu tiến vào Vân Môn đều tu luyện công pháp tu chân của Vân Môn.
Vì đạt được công pháp sau khi tu luyện, bọn họ phải trung thành Vân Môn, cống hiến cho Vân Môn, há lại sợ bọn họ không trung thành?
Nghĩ đến tán tu trong thiên hạ có hai ba trăm người đạt cấp Tiên Thiên, cho dù chọn một ít tư chất và nhân phẩm đủ tư cách tiến vào Vân môn, chỉ cần chọn ba phần trong hai ba trăm người, Vân Môn có thể có tám chín mươi môn nhân thực lực cấp bậc Tiên Thiên trong nháy mắt.
Đến lúc đó… Ha ha, có thể sánh vai những tông môn cổ xưa kia trong thời gian rất ngắn, sao lại sợ bọn họ chứ?
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, thu nạp thiên hạ tán tu đúng là một khoản hời lớn. Một khi kế hoạch này thành công, đừng nói tất cả tông môn trong giới võ cổ là kẻ thù, cho dù là thế lực toàn địa cầu đến, anh cũng không sợ.
Cộng thêm pháp thuật tu chân, xưng bá còn có thể ấy chứ.
Nói cho cùng trên bây giờ trên trái đất chỉ có một ít cấp bậc cao võ mà thôi, cũng không phải người tu chân.
Có môn nhân đệ tử mạnh mẽ làm chỗ dựa, tương lai Dương Bách Xuyên mới có thể sắp xếp tốt hơn, anh muốn đi Sơn Hải Giới, sau khi tu vi cường đại, Tu Chân Giới mới là sân khấu lớn của anh.
Nghĩ đến những điều này, Dương Bách Xuyên không nhịn được mà chảy nước miếng.
Thời gian nhanh chóng đến ngày Viên Kim Phượng mở phiên tòa, Dương Bách Xuyên gọi cho Đàm Miêu, Đàm Miêu rất tin tưởng, không có chút vấn đề gì, mấy ngày nay bọn họ có thu thập được một ít tài liệu về Nhậm Tra giả.