“Quả nhiên bị thả ra, nếu bỏ lỡ, chẳng phải để cho mày ung dung ngoài vòng pháp luật sao.” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, đi về phía phòng riêng của Hồng Sĩ.
Anh cảm nhận được dấu ấn còn lại trên người Hồng Sĩ nằm trong phòng KTV.
Đưa linh thức ra dò xét khiến anh hơi sửng sốt, trong linh thức, Dương Bách Xuyên thấy Hồng Sĩ đang phát tiết giống như dã thú, làm chuyện không phù hợp với thiếu nhi.
Dương Bách Xuyên im hơi lặng tiếng đi vào phòng riêng, sau đó ngồi trên ghế sa lon, giờ phút này Hồng Sĩ đang bận rộn trong toilet trong phòng riêng.
Được rồi, không đến nửa phút đã nghe không nghe thấy động tĩnh gì nữa, điều này làm cho đáy lòng Dương Bách Xuyên lẩm bẩm đếm ba giây.
Anh ngồi ở bên ngoài chờ Hồng Sĩ ra khỏi toilet, cũng dễ dàng cùng anh tâm sự nhân sinh.
Nhưng lúc này một tràng tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Dương Bách Xuyên nghe thấy từ toilet truyền ra.
Ngay sau đó, chỉ nghe Hồng Sĩ nói: “Tìm được Thomas chưa?”
Lúc này là thời điểm Dương Bách Xuyên buông linh thức ra nghe, chuyện về Thomas, anh đương nhiên phải nghe một chút, lần này Thomas tố cáo hành vi phạm tội của Hồng Sĩ, xem như đã hoàn toàn đắc tội Hồng Sĩ.
Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, nếu Thomas đã khai nhận hành vi phạm tội, đương nhiên cũng không cần phải làm khó anh ta, để Đàm Miêu đi sắp xếp cho Thomas ở lại, đoán được Hồng Sĩ sẽ trả thù.
Bây giờ xem ra quả nhiên là như thế.
Trong điện thoại có người nói: “Cậu chủ, không tìm thấy Thomas.”
“Tiếp tục tìm, lần này Thomas phản bội, nhất định là có người thao túng sau lưng, có nhiều chứng cứ như vậy, không thể nào không có người đứng sau, còn nữa, tìm người giết Viên Kim Phượng, cứ như vậy đi.” Hồng Sĩ nói với người trong điện thoại rồi cúp máy.
Trong mắt Dương Bách Xuyên nổi lên sát kh.
Hoàn toàn không ngờ Hồng Sĩ lại muốn tìm người giết Viên Kim Phượng.
Lần này làm cho Dương Bách Xuyên có ý muốn giết chết anh ta.
Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua tro cốt trên mặt đất rồi rời khỏi phòng ba.