Anh cầm quà đi ra khỏi ngõ, bắt một chiếc taxi. Sau khi lên xe, anh nói với tài xế: "Đến Ưu Phẩm Sơn nhé bác tài."
Tài xế là người trung niên, nghe thấy địa chỉ bèn hỏi: "Cậu là người đại lục à?"
"Vâng, đại lục ạ." Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp.
"Có bạn ở đây hả?" Tài xế vừa lái xe vừa tán dóc với Dương Bách Xuyên.
"Ừm, đến nhà bạn chơi." Dương Bách Xuyên kiên nhẫn trả lời.
"Ồ, vậy thì bạn của cậu không phải minh tinh cũng là đại gia." Tài xế lộ vẻ hâm mộ.
Dương Bách Xuyên sửng sốt giây lát, sau đó mỉm cười hỏi: "Sao bác tài lại nói vậy?"
"Hì hì, ai mà chẳng biết Ưu Phẩm Sơn là khu biệt thự sang trọng nhất Hồng Kông, rất nhiều minh tinh và đại gia sống ở đó."
Nhắc đến Ưu Phẩm Sơn, tài xế bắt đầu bật chế độ nói nhiều, giải thích cho Dương Bách Xuyên.
Nghe tài xế phổ cập kiến thức, Dương Bách Xuyên cũng hơi kinh ngạc. Theo lời tài xế thì người có thể sống ở Ưu Phẩm Sơn đều có tài sản trên trăm triệu, nơi đây cũng là khu vực nổi tiếng nhất Hồng Kông.
Dương Bách Xuyên càng thêm tò mò về chị Mai. Tối qua Tô Cẩn nói chị Mai xuất thân từ dòng dõi thư hương, rất có tài hoa.
Bây giờ xem ra cô ấy không chỉ có tài mà còn có tiền.
Trong lúc Dương Bách Xuyên và tài xế nói chuyện, xe đã đến Ưu Phẩm Sơn.
Dương Bách Xuyên đến khu biệt thự số chín theo tin nhắn chị Mai gửi tới, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Bê Đê. Anh trả tiền rồi xuống xe.
Lúc này Bê Đê đã nhìn thấy Dương Bách Xuyên, đứng từ xa làm động tác hoa lan chỉ, cất giọng êm ái nói: "Dương Bách Xuyên, ở đây nè!"
Lâu rồi không gặp, Dương Bách Xuyên nghe giọng Bê Đê vẫn thấy rùng mình.
Bây giờ tên này ngày càng nữ tính, còn tô son nữa chứ, thật là!
"Chào Bê Đê, cậu... cậu ngày càng đẹp ra." Dương Bách Xuyên nhìn Bê Đê, thật sự là không biết nên nói gì mới tốt.
Bê Đê tỏ vẻ ghen tị, mời Dương Bách Xuyên vào cổng khu biệt thự.