Sau khi đứng dậy, anh đắp chăn cho u Dương Ngọc Thanh, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.
Lăn lộn cả tối mà anh vẫn dồi dào sức lực, nhưng u Dương Ngọc Thanh cũng giơ cờ trắng xin tha.
Điều khiến Dương Bách Xuyên cười khổ là, anh phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, khi tu vi của anh tăng lên thì những năng lực về phương diện khác của đàn ông cũng ngày càng mạnh hơn.
Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, dù sao thì tối qua anh đã ngủ với liên tiếp với Viên Kim Phượng không ngừng nghỉ, cho tới khi bọn họ không còn mảnh vải che thân, nhưng anh lại không hề hạ hỏa,
Đi tới cửa chính, đang chuẩn bị lên núi thăm Tửu Tiên lão đầu, Triệu Nam đã nói với anh chuyện lúc trước cô đi tìm Tửu Tiên lão đầu, cả những lời mà Tửu Tiên lão đầu đã nói với cô, hoặc có thể xem như là một lời hứa.
Trong lúc cảm động, trong đầu Dương Bách Xuyên đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lẽ nào Tửu Tiên lão đầu đã khỏi bệnh điên rồi?
Vừa đi ra khỏi cửa, mới sáng sớm Dương Bách Xuyên đã nghe được tiếng cười hả hê từ phía xa, nghe như đang luyện võ.
m thanh hình như phát ra từ sân luyện võ Lão Thôn, lúc trước khi Lão Thôn được xây dựng lại, anh đã đặc biệt căn dặn Trần Thất Tiên phải xây một sân tập võ, có điều từ khi Vân Môn rời đi, cũng chưa từng sử dụng qua, nguyên nhân chủ yếu là Vân Môn có quá ít người, không ai tới sân luyện võ mà thôi.
Mặc dù là tu chân giả nhưng Dương Bách Xuyên biết, giai đoạn mới bước vào tu chân, luyện tập quyền cước rất cần thiết, động tác trong khi đánh nhau, đôi khi sẽ quyết định kết quả của một hồi chém giết.
Vì tò mò, Dương Bách Xuyên nghĩ đến việc tới sân tập võ, anh muốn xem, ai đang luyện võ trong sân luyện tập của Vân Môn?
Nghe âm thanh này, hình như còn có không ít người.
Anh biết, ba người đồ đệ của mình vẫn đang trong thời gian bế quan, phụ nữ của Vân Môn cũng không có thói quen tập võ, anh thật sự rất tò mò.
Vừa đi được vài bước, điện thoại trong túi đã vang lên.
Anh cầm lên nhìn, trong lòng khẽ run lên, là Tề Đại Băng gọi tới, không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết cậu ta muốn hỏi về chuyện của chị Mai, nghĩ tới chị Mai, Dương Bách Xuyên lại không hỏi áy náy.
cảm thấy canh cánh trong lòng, cho rằng chị ấy chết là vì anh.