Ruth đứng dậy nhìn Dương Bách Xuyên, trong mắt đong đầy sự kính trọng. Đôi mắt xanh long lanh xinh đẹp ấy khiến tên họ Dương nào đó xốn xang.
"Trước tiên cô hãy nói cho tôi biết tại sao cô lại gọi tôi là chủ nhân?" Dương Bách Xuyên ngắt lời đối phương, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Vâng thưa thủ nhân. Lần trước đánh nhau với chủ nhân ở mộ Vũ Hầu là Ruth không biết sống chết, xem nhẹ huyết mạch của chủ nhân. Sau khi trở về tôi mới phát hiện huyết mạch của chủ nhân còn tinh khiết và cao quý hơn huyết mạch của gia tộc Dracula chúng tôi."
Nhưng tôi biết máu của chủ nhân tuyệt đối không đơn giản. Ban đầu tôi muốn luyện hóa toàn bộ khí tức của chủ nhân trong tinh huyết, biến đổi tinh huyết cho bản thân sử dụng. Nhưng trong suốt mấy tháng ròng, tôi không thể luyện hóa hết ấn ký của chủ nhân. Cùng đường bí lối, tôi bèn phong ấn tinh huyết trong người. Cho đến nửa tháng trước gia tộc tôi xảy ra nội loạn, tôi cắn răng dung hợp hoàn toàn giọt máu của chủ nhân.
Không ngờ hành động đó giúp thực lực của tôi tăng vọt, tiến hóa một cấp. Theo cách nói của người Trung Quốc thì hiện tại tôi có thực lực Tiên Thiên tầng chín. Nhưng đồng thời tôi cũng phát hiện ra dấu ấn trong giọt máu của chủ nhân đã dung hợp vào huyết mạch của tôi, tôi biết có lẽ mình sẽ bị chủ nhân khống chế.
Sự thật chứng minh giọt máu của chủ nhân có tác dụng lớn với tôi, nhưng tôi cũng phải chịu sự khống chế của chủ nhân. Ruth cam tâm tình nguyện dâng hiến cho chủ nhân..."
Nghe Ruth giải thích, Dương Bách Xuyên đã hiểu ra. Đúng như anh suy đoán, máu của anh đã giúp Ruth tăng thực lực, nhưng cũng khống chế cô ta. Chỉ cần anh thu lại máu thì Ruth sẽ bị đánh về nguyên hình, thậm chí còn có khả năng mất mạng. Do đó, cô ta chỉ có thể lựa chọn thần phục.
Dương Bách Xuyên nhìn Ruth, có cảm giác rất kỳ lạ. Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ thu phục một cô nàng phương Tây, khụ khụ!
"À ờm, nói cho tôi biết Liễu Linh Linh đã xảy ra chuyện gì? Có phải bị cô bắt không?" Hiện tại Dương Bách Xuyên lo lắng nhất là Liễu Linh Linh.
Sắc mặt Ruth trở nên khó coi. Cô ta nhìn Dương Bách Xuyên, quỳ xuống trả lời: "Xin chủ nhân thứ lỗi, là do Ruth vô dụng, Linh Linh đã bị người của gia tộc tôi bắt đi."
"Nói rõ xem nào." Dương Bách Xuyên cảm thấy lòng nặng trĩu.
"Vâng thưa chủ nhân, chuyện là thế này..." Ruth nhận thấy Dương Bách Xuyên phóng ra khí lạnh thì sợ hết hồn, vội vàng kể lại.
còn bảo vệ cô.