Dương Bách Xuyên cho rằng Sơn Mộc đạo nhân - Mạc Vong chính là ma đầu, chỉ đang khoác lên mình một bộ da người nên mới được gọi là con người mà thôi.
Còn về phần Bách Biến thần quân - Giản Tĩnh Tĩnh, hiện tại người này có thể xác định là một kẻ nhân yêu âm dương quái thai, bà ta lấy một lá cờ từ trong tay ra, nói chính xác thì nó được gọi là cờ Chiêu Hồn.
Đây là một loại pháp khí mà người trong ma đạo thuộc Tu chân giới thường dùng, chuyên dùng để giết người rồi thu thập linh hồn của người thường để hiến tế và luyện chế thành oan hồn lệ quỷ, nuôi dưỡng thiên địa quỷ đạo. Hễ là linh hồn đã nó bị hấp thu vào rồi thì sẽ mãi mãi không được siêu sinh và phải chịu sự ràng buộc từ cờ Chiêu Hồn.
Cờ Chiêu Hồn hấp thu càng nhiều linh hồn, uy lực sẽ càng lớn, nó cũng là một món Ma Khí tàn nhẫn độc ác.
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên thì hai gã này đều đáng chết, chỉ bằng mấy món Ma Khí tàn nhẫn độc ác trong tay bọn họ cũng đủ để chết một vạn lần rồi. Bất kể là Huyết Sát Đồng Anh Lô hay là cờ Chiêu Hồn, hơi thở của chúng đều cực kỳ mạnh mẽ, đều đại diện cho máu tanh ngút trời.
Đến nỗi Hắc Hoa bà bà thì lại lấy một cái hồ lô màu đen từ trong tay ra, hơi thở âm trầm tỏa ra, hiển nhiên bên trong cũng không phải thứ gì tốt.
Giờ phút này ở trong mắt Dương Bách Xuyên thì ba kẻ già đầu chết tiệt đó cứ kẻ này tồi tệ hơn kẻ trước, rõ ràng chính là ma đạo.
Nhưng đồng thời mấy thứ mà ba tên đó lấy ra cũng khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi, trong lòng thầm cảm thấy bất an, cũng không biết mấy thứ pháp khí mà ba người bọn họ lấy ra sau này sẽ có ảnh hưởng gì nữa.
Ba kẻ già đầu chết tiệt kia bắt đầu nghĩ cách phản kích, mặc dù Dương Bách Xuyên còn đang kinh hãi trong lòng nhưng hắn cũng không rảnh rỗi. Hắn bắt đầu hồi tưởng về thông tin mà La Phù đạo quân đã truyền thụ trong đầu mình, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bức bình phong trong điện Lưu Ly mặc dù có bề ngoài khác nhưng bên trong lại có hiệu quả tuyệt diệu tựa như bia chữ bằng ngọc trắng vậy. Bên trong nó cũng có không gian, hơn nữa hắn có thể cảm nhận rõ ràng được là giữa các tấm bình phong đều có mối liên hệ với nhau.
Trên thực tế, nếu nhìn từ bên ngoài thì tám tám sáu tư bức bình phong khổng lồ trong cung điện Lưu Ly đều tồn tại độc lập. Trên thực tế các không gian bên trong bình phong đều có mối liên hệ với nhau, cũng có nghĩa là có thể đi xuyên qua các bức bình phong.
Mà giờ phút này đám người Lê Nặc và Diệp Vô Tâm đang phân tán trong không gian của bình phong. Dương Bách Xuyên biết rằng lợi thế của mình chính là một khi hắn bước vào không gian bên trong thì hắn có thể sử dụng sức mạnh của không gian bình phong giống như trong không gian của bia chữ bằng ngọc trắng. Nói cách khác, hắn có thể sử dụng pháp lực mà không bị không gian áp chế.
Nhược điểm là hắn phát hiện ra rằng không chỉ có hắn và đám người Lê Nặc có thể tiến vào các bình phong mà đám Hắc Hoa bà bà và hai lão già chết tiệt kia cũng không bị hạn chế, bọn họ có thể tiến vào bình phong.
Ngay khi Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ miên man trong lòng, đám Hắc Hoa bà bà ở phía bên kia đã bắt đầu ra tay.
Thông qua hình ảnh phản chiếu trên đại điện Lưu Ly, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Sơn Mộc đạo nhân - Mạc Vong giơ Huyết Sát Đồng Anh Lô lên cao bằng một tay, ngay sau đó phun một ngụm máu lên Huyết Sát Đồng Anh Lô.
Ngay tức thì, hộp sọ trẻ con nho nhỏ bắt đầu nhuốm máu. Sương máu bừng bừng hay còn gọi là Huyết Sát Khí bay vút lên cao, lập tức toả ra xung quanh.
"Oa…"
Một tiếng kêu khiến lòng người giật mình bực bội phát ra từ Huyết Sát Khí.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy một đứa trẻ con ba tuổi mặc áo giáp đỏ như máu, tay cầm một thanh kiếm ngắn bước ra từ Huyết Sát Khí.
"Vù vù …"
Sau khi đứa trẻ này xuất hiện, toàn bộ đại điện Lưu Ly bất chợt nổi gió vù vù.