Chẳng biết qua bao lâu, Dương Bách Xuyên mới cảm nhận được tầm nhìn, cơ thể khôi phục được tự do, thần hồn của lão đầu đã rời khỏi cơ thể hắn.
Sư nương Thiên Cơ ở trong cung điện cũng biến mất không thấy/
Theo bản năng, Dương Bách Xuyên hỏi: “Lão đầu, sư nương đâu?”
“Bà ấy chỉ là nguyên thần phân thân, đã quay về bản thể rồi.”
Lúc này, nghe lão đầu nói như vậy, thật ra Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được vẻ cô đơn của ông.
Dương Bách Xuyên biết tâm trạng sư phụ không tốt, hắn cũng không hỏi nhiều, bây giờ hắn mới đánh giá xung quanh nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Phong Tiên, tiểu Phượng Hoàng và Chồn Nhi đâu, hắn hỏi: “Lão đầu, tiểu Phượng Hoàng, Chồn Nhi, Phong Tiên, mấy người họ đi đâu rồi? Người có hỏi sư nương đã đưa bọn họ đi đâu không?”
Vân Thiên Tà đáp: “Ở đây, ai cũng có một phần cơ duyên, một họ không sao, không cần lo lắng.”
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt.
Nhưng nghe lão đầu nói mấy người bọn họ đều có cơ duyên, hắn liền nghĩ tới bản thân rồi cười gian trá: “Lão đầu, con có được thứ gì tốt không vậy?”
“Sư nương để lại năm hạt giống cho con, xem như là quà gặp mặt cho tiểu bối, trên mặt đất ấy.” Vân Thiên Tà nói.
Dương Bách Xuyên cúi đầu nhìn, quả nhiên trên đất còn có đồ.
Nhìn kỹ đây chỉ là năm hạt thóc mà thôi, nhưng xung quanh lại tản ra năm loại màu sắc, nhìn rất đẹp mắt.
“Lão đầu chết tiệt, người đùa con đấy à? Đây không phải hạt thóc năm màu à, tính gì là bảo vật chứ? Tu vi của con đã là Phi Thăng đại viên mãn rồi, dùng để nấu cơm à, hơn nữa năm hại cũng không nấu đủ một bát…” Dương Bách Xuyên oán trách.
“Thằng nhóc vô liêm sỉ, con nghĩ sư nương đường đường là Yêu Đế mà keo kiệt như vậy? Chỉ cho con năm hạt thóc chắc?” Vân Thiên Tà mắng.
Dương Bách Xuyên nghĩ lại cũng đúng, sư nương là Cửu Vĩ Thiên Hồ có cấp bậc Yêu Đế, không kể keo kiệt như vậy được.
“Năm hạt thóc này còn làm ra được trò trống gì à? Dương Bách Xuyên vừa nói vừa nhặt năm hạt thóc đang tỏa ra ánh sáng nhiều màu lên.
“Phí lời, loại thóc năm màu này có từ khi khai thiên lập địa, bên trong cất chứa sức mạnh ngũ hành tinh khiết nhất, lực lượng ày có thể so với tiên thạch thượng phẩm, sư nương con để lại cho con hạt giống, là hạt giống đấy có hiểu không? Con có thể trồng trọt, một trăm năm sinh trưởng, một trăm năm chín muồi, ngũ hành hợp nhất có bổ trợ vô cùng to lớn với việc tu luyện, tiểu tử ngươi đúng là may chán.
Năm đó vi sư muốn thóc ngũ sắc bà ấy cũng không cho, đó là vật chí bảo của hoàng tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, không chỉ có thể dùng tu luyện mà còn luyện được đan…” Vân Thiên Tà lảm nhảm nói.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì hai mắt sáng lên, lúc cầm trên tay hắn cũng cảm nhận được hạt thóc năm màu này không giống với bình thường, mặc dù rất nhỏ nhưng bên trong lại chứa đựng sức mạnh khiến người ta phải khiếp sợ, cẩn thận cảm nhận lại, năm hạt thóc này lại là năm thuộc tính sức mạnh, bao gồm ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Ngay lập tức hắn tìm một nơi trong không gian Càn Khôn để trồng.
Theo như những gì lão đầu nói, cần một trăm năm để lớn rồi một trăm năm để chín nhưng hắn có nước Sinh Mệnh, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.
Sau này, bên trong không gian Càn Khôn lại có thêm một loại bảo vật chân chính.
Hiện tại, không gian Càn Khôn của hắn có nước Sinh Mệnh, Linh Đào, lá Tử Vân Ngũ Lôi, bây giờ lại có thêm thóc năm màu là bốn món chí bảo rồi, đương nhiên bình Càn Khôn còn những thiên tài địa bảo khác, nhưng bốn món trên là tốt nhất.
Lần này, chuyện ở tiên phủ Cửu Vĩ cũng xem như kết thúc.
Tính ra mọi người đều thu được lợi, quan trọng là lão đầu và sư nương đã gặp nhau, bản thân hắn cũng rất vui vẻ, có thể gặp được một sư nương, hơn nữa vị sư nương này còn rất trâu bò, Cửu Vĩ Yêu Đế đó, chỉ riêng phân thân của ba thần hộ pháp đã mạnh như vậy, sư nương hắn còn có năng lực đoán trước tương lai, nói chung cảm giác không tồi.
Mặc dù nguyên thần đã đi rồi nhưng vẫn để lại cho Dương Bách Xuyên ấn tượng rất sâu sắc.
Hắn hỏi lão đầu: “Lão đầu, lúc sau người và sư nương nói gì vậy?”
Vân Thiên Tà mắng: “Con nít hỏi nhiều vậy làm gì, đi thôi, bọn tiểu Phượng Hoàng đang đợi bên ngoài rồi.”
“Không nói thì thôi, con cũng không thèm nghe.” Dương Bách Xuyên trợn mắn rồi xoay người đi ra phía cửa lớn.
Lúc này, đại điện khôi phục lại như cũ, nhìn qua thì đây là một cung điện rất bình thường, cổng lớn đã xuất hiện.
Dương Bách Xuyên đẩy cửa bước ra ngoài, quả nhiên thấy tiểu Phượng Hoàng, Phong Tiên và Chồn Nhi đang đợi hắn.
Trước khi tiến vào đại điện, bốn người bọn họ bị tách ra, xem như mỗi người đều có cơ duyên của mình, mặc dù không biết là cơ duyên gì nhưng Dương Bách Xuyên vừa nhìn qua, ánh mắt đã rơi vào Phong Tiên, hắn cảm nhận được khí tức rất nồng đậm tản ra từ trên người nàng, có lẽ đây chính là vận may của nàng, tu vi tăng mạnh.
Mà tiểu Phượng Hoàng và Chồn Nhi không giống nhau, hơi thở của tiểu Phượng Hoàng rất dài còn Chồn Nhi thì thông minh hơn.