Lúc Lưu Tích Kỳ nói chuyện này, chân mày anh ta nhăn thành một đường thẳng.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì nhếch miệng hỏi: “Cậu cần bao nhiêu?”
“Ước tính thì cũng phải tầm trên mười triệu, bây giờ sơ bộ đã hoàn thành, sang mùa xuân sẽ chuẩn bị ra mắt công chúng, đến lúc đó tập đoàn Vân Kỳ sẽ hướng ra thế giới.” Giọng nói Lưu Tích Kỳ tràn đầy sự tự tin.
Dương Bách Xuyên dẩu môi khinh thường, anh nói: “Hiện tại thuê một mặt bằng còn chưa xong, vậy mà đòi hướng ra thế giới?”
“Này! Tên khốn cậu đừng có chọc tức tôi, nói cho cậu biết, với những sản phẩm kinh doanh của tập đoàn chúng ta, việc vươn ra thế giới cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho tôi mười năm, tôi nhất định sẽ đưa Vân Kỳ đứng đầu thế giới, cậu tin không?” Lưu Tích Kỳ vẻ mặt đầy tự tin nói.
“Rồi rồi rồi, cậu thích làm thế nào thì cậu làm, tôi không có hứng quản mấy chuyện này của cậu, nhưng mà tôi sẽ để ý, cho cậu mười năm, mươi năm sau mặc kệ cậu lăn lộn với Vân Kỳ như thế nào đi chăng nữa, cùng phải ngoan ngoãn trở về tu luyện.
Tôi cũng không muốn về sau cậu sẽ chết già, cậu nhớ cho kỹ, mặc dù tu luyện về sau cố gắng nhiều để đạt được thành tựu cao đi chăng nữa, nhưng việc đầu tiên mà ai cũng biết, mỗi người cũng chỉ có trăm năm tuổi, nếu cậu không kiên trì tu luyện, đến lúc đó lại chết già, tôi lại không tìm thấy người để đấu võ mồm.” Dương Bách Xuyên thật tâm suy nghĩ cho Lưu Tinh Kỳ.
“Được, mười năm thì mười nam, chừng này là quá đủ, nhưng mà tên nhóc thối cậu phải đưa cho tôi mấy quặng nguyên thạch nữa đi, mặc dù trước mắt chừng này chắc là vừa đủ rồi, nhưng những ngày sau không nhất định là đủ đâu, chỉ cần cậu cung cấp đủ nguyên thạch cho tôi, tôi sẽ đưa Vân Kỳ lên tầm cao mới.
Mặt khác để tôi nói cho cậu yên tâm, tôi cũng nhận thức được chuyện tốt của việc tu chân, bây giờ buổi tối tôi cũng không ngủ nữa, mà là ngồi xuống tu luyện, ngược lại buổi sáng tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, tuyệt đối sẽ không tụt phía sau cậu. Mười năm sau tôi sẽ trở về đi theo sau cậu tu luyện, theo cậu đi khắp biển rộng trời cao.” Lưu Tích Kỳ cũng thật lòng trả lời.
Dương Bách Xuyên cười cười, anh nói: “Như này cũng không tệ lắm, tôi cũng chỉ có một người anh em từ nhỏ là cậu, tôi không hy vọng cậu sẽ gặp chuyện bất trắc gì, việc tu chân đừng buông lỏng, mặt khác, tôi nói cho cậu một việc. Tôi có kẻ thù rất mạnh, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ liên lụy đến mọi người, cho nên cậu nhất định phải cẩn thận.
Mấy ngày nữa, Vân Môn sẽ dời về nhà cũ, thời điểm tôi chuyển đi sẽ để lại Lý Đại Nghị và Khưu Vân ở đây bảo vệ an toàn cho cậu, mặt khác bây giờ tôi sẽ cho người âm thầm bảo vệ trước cho cậu, phải nói trước cho cậu một tiếng, đừng để đến lúc đó lại ngạc nhiên, cũng đừng có nói cho bất kỳ ai.”
Không nói đến việc Lưu Tích Kỳ là anh em chí cốt của anh, tập đoàn Vân Kỳ trong tương lai dùng để kiếm tiền, cũng là một nguồn thu nhập của Vân Môn, tương lai muốn Vân Môn phất lên, thì cũng cần rất nhiều tiền cho tất cả mọi người, cho nên bảo vệ Lưu Tích Kỳ chính là bảo vệ tài sản của Vân Kỳ.