Ba người cảm thấy Dương Bách Xuyên như biến ra ma thuật, trong lòng đều sinh ra chút tò mò, quên mất cơn giận.
Giọt nước Sinh Mệnh xanh biếc nhìn qua rất thần kỳ và cảnh tượng càng thần kỳ hơn đã xảy ra ngay dưới mí mắt của ba người bọn họ.
Chỉ nghe thấy Dương Bách Xuyên chậm rãi nói: “Cải tử hoàn sinh.”
Một nhà ba người, ngoại trừ Lâm Hoan rõ Dương Bách Xuyên biết pháp thuật thì ba mẹ cô đều không biết, lúc này trong lòng cô đoán anh đang dùng thuật tu chân thuyết phục hai ông bà.
Tuy rằng nhờ có sự giúp đỡ của Dương Bách Xuyên mà Lâm Hoan cũng bước lên con đường tu chân, thế nhưng cô chưa nói chuyện này với ba mẹ, bởi vì Vân Môn có quy định không được kể cho bất cứ ai chuyện tu chân.
Khóe mắt Dương Bách Xuyên thấy được vẻ mặt khiếp sợ của ba mẹ Lâm Hoan, trong lòng anh thầm đắc ý nhưng trên mặt vẫn giả vờ nghiêm túc. Anh đang định dùng nước Sinh Mệnh hồi sinh mèo con.
Tác dụng của nước Sinh Mệnh là chữa trị, dù vết thương nghiêm trọng thế nào, chỉ cần chưa chết đều có thể trị, anh ra tay có chừng mực, mèo con vẫn chưa nghẻo, tay chân vẫn còn co giật, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, thế nhưng đối với nước Sinh Mệnh vậy là quá đủ.
Một giọt nước Sinh Mệnh rót xuống, ngay sau đó từ cơ thể mèo con tỏa ra ánh sáng xanh lóng lánh, một âm thanh vang lên: “Meo~”
Trong ánh sáng chói lọi, mèo con ngã trong vũng máu sống lại, kêu lên một tiếng vang dội, đứng dậy nhảy phóc lên sô pha, lại nhảy một cái, ung dung bước ra ngoài sân thượng.
Ba người nhà Lâm Hoan trợn mắt, sắc mặt vô cùng khó tin.
Dương Bách Xuyên vì ‘giả ngầu’ còn cố ý hô khẩu hiệu sống lại từ cõi chết, chế tạo một bầu không khí thần bí, sau đó anh lén lút quan sát vẻ mặt của ba mẹ Lâm Hoan. Nhìn qua thì hiệu quả ‘giả ngầu’ rất thành công, trên mặt hai ông bà đều hiện lên vẻ khiếp sợ.
Nửa ngày sau, Lâm Chấn Hải thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm Lâm Hoan hỏi: “Hoan Nhi, con và mẹ đi hâm nóng đồ ăn đi, ba và Bách Xuyên uống mấy chén.”
Ông ấy vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Hoan mừng rỡ, nghe giọng điệu này là đã vượt qua kiểm tra rồi.
Mẹ Lâm Hoan nuốt nước miếng, nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên và nhìn vết máu trên sàn, rồi lại liếc qua mèo con vui vẻ trên ban công, trong miệng không nhịn được thì thầm một câu A Di Đà Phật rồi vào phòng bếp.
Cho tới nay Lâm Chấn Hải luôn tự cho rằng khả năng nuôi dưỡng tính tình của mình rất giỏi, mãi đến hôm nay ông ấy cảm thấy tam quan xây dựng mấy mươi năm vỡ nát hết rồi. Ánh mắt ông ấy nhìn Dương Bách Xuyên hơi phức tạp, lại liếc qua vết máu của mèo con, biết rõ hôm nay bản thân sẽ nghe được một bí mật kinh thiên động địa từ miệng đối phương.
Lúc này Dương Bách Xuyên cũng thả lỏng, nhìn ánh mắt của Lâm Chấn Hải là anh biết đã chinh phục được ông, trong lòng thầm nhủ: “Tuy lãng phí một giọt nước Sinh Mệnh nhưng đáng giá, cho mèo con một giọt nước Sinh Mệnh xem như đền bù lúc nãy nó phối hợp với mình, sau này có cơ duyên nào hay không phải xem số mệnh của mèo con.”
Dương Bách Xuyên không biết rằng nhờ có giọt nước Sinh Mệnh kia của anh mà nhiều năm về sau, trên trái đất xuất hiện một Yêu Vương phong hoa tuyệt đại.
“Ngồi xuống đi!” Lâm Chấn Hải kêu Dương Bách Xuyên ngồi xuống, tay hơi run rẩy kéo hộc bàn trà lấy ra một hộp thuốc lá, móc một điếu đưa cho Dương Bách Xuyên, bản thân cũng ngậm một điếu.
Thật ra cảnh tượng Dương Bách Xuyên hồi sinh mèo con vừa nãy đã là câu trả lời chính xác nhất rồi, chẳng qua Lâm Chấn Hải vẫn rất muốn biết rốt cuộc Dương Bách Xuyên là ai.