Truyện Sương Mù (Sương Mù Vây Thành) : chương 16

Trang chủ
Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)
Chương 16
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Tang trong lòng mặc dù đều chỉ là suy đoán mà thôi, thế nhưng vẫn có chút mơ hồ lo lắng.

Đến buổi trưa rồi, mà má Chu vẫn chưa có trở về, trong lòng cô đã có phần ngầm sốt ruột, liền kêu Vệ đội trưởng lại, hỏi: 

Vệ đội trưởng nói: 

Tần Tang khẽ gật đầu, trực tiếp quay trở về phòng.

Lúc này Dịch Liên Khải vẫn chưa tỉnh, cô ngồi dựa ở trên ghế, thấy hai bên bàn trà đều có bày biện một giỏ táo, vì vậy cầm một trái táo lên, ở đó chậm rãi gọt vỏ.

Vừa gọt được gần nửa quả, thì Dịch Liên Khải đã tỉnh lại, anh bị thương chỗ phổi, nên vừa mới tỉnh lại không nhịn được ho khan.

Tần Tang vội vàng đè túi cát* xuống vết thương của anh, nói: 



Dịch Liên Khải thanh âm cực kì yếu ớt, hỏi: 

Tần Tang nói: 

Vừa mới nói ra xong, Dịch Liên Khải liền nắm tay cô thật chặt, sắc mặt liền thay đổi tối sầm lại: 

Tần Tang bị anh nắm chặt tay, chỉ cảm thấy sức lực của anh khỏe đến kinh người, cũng bởi vì anh đang bị thương nhưng lại quá sốt ruột, nên cô mới nhịn đau nói:  Cô nói, nhìn khuôn mặt anh cũng thay đổi theo, không khỏi hỏi: 

Dịch Liên Khải chậm rãi buông bàn tay đang nằm tay cô ra, quay sang phía cô cười cười, nhưng có lẽ vì động phải vết thương, nên nụ cười có vẻ ảm đạm.

Anh nói: 



Tần Tang kinh hãi: 

Dịch Liên Khải sắc mặt lại điềm tĩnh không hề sợ hãi như thường lệ, nói: 

Tần tang chậm rãi ngồi xuống, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng: 

Dịch Liên Khải trầm mặc một lúc lâu, Tần tang cũng không nói, chỉ nghe thấy tiếng gió bên ngoài thổi, cùng với tiếng tuyết đang tan chảy thành nước trên mái nhà, tích tích rơi xuống nền xi măng.

Tại lúc này đây, khi nghe thấy những thanh âm như vậy, lại càng khiến cho căn phòng càng thêm yên tĩnh hơn. Xung quanh yên lặng như nơi hoang dã không có người, trời cũng rất trong xanh.

Tuyết đọng trên mặt kính cửa sổ được ánh mặt trời chiếu vào, hiện ra một mảnh trắng trong suốt.

Cứ như vậy ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu vào trong phòng, ngược lại phảng phất giống như ánh trăng, chiếu xuống làm trong lòng càng lạnh lẽo thêm.

Tần Tang trong lòng có hàng vạn ý niệm đi qua trong đầu nhưng lại nói không rõ là loại tâm tình gì nữa, có thể là đang thấy mất mát, hoặc là đang thấy rất ngỡ ngàng.

Con đường phía trước thật thê lương, tương lai lại gian truân… Chuyện như vậy lại đổ xuống đầu mình, trong tâm ngược lại chỉ có một mảng trống rỗng.

Cô đã được sinh ra trên đời này được hai mươi năm rồi, mặc dù có rất nhiều chuyện vô cùng khó chịu xảy ra, thế nhưng cũng không phải là chuyện gì sóng to gió lớn cho lắm. Lần trước tuy có bị Dịch Liên Thận giữ lại trong lão trạch, nhưng ngược lại lại khiến mình trở nên dũng cảm hơn.

Nhưng cho tới bây giờ, cô lại chỉ có một loại cảm giác rất mờ mịt, cô chỉ biết kinh ngạc nhìn Dịch Liên Khải, Dịch Liên Khải cũng chỉ biết nhìn cô, qua một hồi lâu, anh mới thấp giọng nói: 

Tần Tang miễn cưỡng cười cười, nói: 

 Dịch Liên Khải nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói: 

Tần Tang nghĩ đến cái chết của nhị thiếu phu nhân, trong lòng không khỏi cảm thấy thống khổ, cô nói: 

Cô nói tới chỗ này, lại nghĩ chuyện lúc trước nhắc lại thì có ích lợi gì. Huống hồ Dịch Liên Khải sắc mặt vẫn còn tái nhợt giống như trước, hai mắt khép hờ, mà miệng vết thương lại chèn thêm bao cát, hầu như ngay cả hít thở cũng đều thật chậm, nên cô không đành lòng dùng những từ kích động lẫn nhau, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, nhẹ nhàng đem chăn của anh kéo lên trên, thay anh đắp kín lại.

Suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi tới cạnh cửa, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy bên ngoài hành lang ba bước lại có một tốp quân, năm bước lại có một trạm canh gác, vì vậy lại đóng cửa lại. Đem rèm cửa sổ giật kéo lại một cái, ngoài cửa sổ cũng có người đứng canh, rõ ràng đang định giam lỏng bọn họ.

Tần Tang tuy không tìm được bất kì may mắn nào trong chuyện này, thế nhưng khi thấy tình hình như vậy, vẫn không thể nhịn được mà trong lồng ngực bỗng phát lạnh, hơn nữa cũng rất lo lắng cho sự sống chết của má Chu, cảm thấy mình đáng lẽ ra mình không nên sai bà gọi đến phủ của Diêu sư trưởng, chắc hẳn bà đã bị Dịch Liên Di xem là kẻ đi mật báo tin tức, không biết đã đem đi xử trí như thế nào rồi.

Dịch Liên Khải thấy cô cứ nhìn ngó xung quanh, biết rõ tình hình lúc này giống như một nhà tù, thế nhưng lại không đành lòng thấy vẻ mặt thất vọng của cô, mà anh lại không biết nói lời nào để an ủi cô cả, hai người đều rất đối lập nhau nên chẳng biết nói gì, cũng may là trên người anh đang có thương tích, Tần Tang lại sợ anh lo âu, nên cũng không ở bên cạnh anh nói nhiều lời.

Tần Tang cùng Dịch Liên Khải bị giam trong bệnh viện, Vệ đội trưởng vẫn rất khách khí như trước, nói là muốn bảo vệ, thế nhưng lại điều động vệ binh một tấc cũng không rời.

Kể cả khi đưa cơm đến, cũng phải có vài người tới canh chừng. Tần Tang biết bọn họ đều âm thầm đề phòng, tránh cho hai người họ đào tẩu.

Nhưng hai người họ, một thì bị trọng thương, mà cô thì chỉ là một nữ nhi yếu đuối, lại còn đang có thai, làm thế nào mà chạy thoát nổi đây?

Cũng may là tuy bọn họ bị giam lỏng tại chỗ này, thế nhưng bác sĩ vẫn đến xem bệnh đều như trước, vệ sĩ cũng thường xuyên thay thuốc cho anh.

Thương thế của Dịch Liên Khải cũng không còn đáng ngại nữa, mỗi ngày lại dần dần tốt hơn nhiều.

Chỉ là trong ngoài đều bị cắt đứt, Tần Tang một mình ở chỗ này cùng anh, nên tất cả mọi chuyện,  như rửa ráy, như ăn cơm, tất cả phải trông cậy vào Tần Tang.

Cô xưa nay đều chưa từng làm qua chuyện này, nên có chút thống khổ không khỏi luống cuống tay chân, nên Dịch Liên Khải đưa ra chủ ý, muốn kêu Vệ đội trưởng tìm một người hầu hạ cho mình.

Tần Tang một bên vắt khăn nóng, một bên thấp giọng nói: 

Dịch Liên Khải thấy tay cô bị nước nóng làm cho đỏ ửng hết lên, cuối cùng không nhịn được: 

Tần Tang đem khăn nóng lau mặt cho anh, rất ấm cho nên cực kì thoải mái, Dịch Liên Khải nói: 

Tần Tang cười cười, không nói gì thêm.

Cô tuy rằng không quen với chuyện chăm sóc bệnh nhân như thế này, thế nhưng qua hai ba ngày, làm cũng khá là trôi chảy hơn. Cũng may trong phòng có hai chiếc giường, cô mỗi ngày đều rất mệt mỏi, nên về đêm thì liền ngủ rất say, đến buổi sáng sớm hôm sau, lại dậy giúp Dịch Liên Khải đánh răng rửa mặt.

Giúp anh xong, thì mình lại đi rửa mặt. Lát sau điểm tâm được đưa vào, cô phải nâng Dịch Liên Khải dậy, cho anh ăn cháo.

Cứ bận rộn như vậy, nên ngược lại cũng dần dần quên đi cái khổ của tù đày. Lúc đầu còn lo lắng Dịch Liên Di sẽ xuống tay giết hại, thế nhưng liên tiếp mấy ngày qua đều không có động tĩnh gì, hai người trái lại đã không còn lo lắng thấp thỏm giống như lúc trước nữa.

Cứ như vậy chả biết gì hết đã qua bảy tám ngày, Dịch Liên Khải rốt cuộc tuổi còn trẻ, mặc dù bị trọng thương, nhưng cứ như thế này từ sáng đến tối, cũng đã có thể miễn cưỡng bước xuống giường được, Tần Tang vốn định dìu anh, nhưng Dịch Liên Khải lại tự mình vịn vào ghế, đứng ở đó nói: 

Anh đã mấy ngày nay không cạo râu rồi, thậm chí thể chất và tinh thần cũng bị lao lực quá độ, người gầy đi giống như tờ giấy mỏng vậy.

Tần Tang thấy anh khẽ run run đứng ở nơi đó, dường như lúc nào cũng sẽ ngã xuống vậy, nhưng anh nếu đã nói như vậy rồi, thì cô cũng không thể làm gì khác hơn được chỉ đành đứng yên tại chỗ, nhìn anh chậm rãi nhấc chân lên, một bước còn chưa bước đi dược, chân đã lảo đảo rồi, thiếu chút nữa thì ngã.

Cũng may anh cầm chỗ thành ghế dựa lưng, mới có thế đứng vững được, nhưng không khỏi vẫn đụng phải vết thương, vì vậy vỗ xuống ngực, nhịn không được ho khan.

Anh ho một tràng, lại động trúng vết thương, nhất thời trước ngực cảm thấy rất đau nhức, hai mắt liền đen lại, thiếu chút nữa liền ngất đi. Nhưng anh vẫn cố gắng đứng đó, không muốn để Tần Tang nhìn ra cái gì.

Tần Tang im hơi lặng tiếng đi tới, đỡ một bên cánh tay của anh, nói: 

Dịch Liên Khải cũng không hề đem hết trọng tâm để ở trên vai cô, bất quả chỉ dựa vào chút lực, chậm rãi để cô đỡ mình đi hai bước.

Đi thẳng đến bên cạnh ghế sô pha, liền nhịn không được thở hồng hộc, Tần Tang tiện thể thay anh, lấy cho anh một chén trà nóng. Rồi lấy chăn đắp lên đầu gối của anh, thấy trên trán anh có chút mồ hôi, vì vậy lấy khăn lau mặt cho anh.

Dịch Liên Khải nói: 

Tần Tang nói: “Càng không ngừng làm việc, thì trái lại càng thấy dễ sống hơn một chút.”

Dịch Liên khải biết rõ cô có ý gì, bất quá hai vợ chồng họ bị giam ở chỗ này mấy ngày nay, tất cả tin tức ở bên ngoài đều không biết, tương lai rơi xuống cái dạng gì, cũng rất khó nói.

Gặp phải chuyện như vậy, nếu như lão đại lòng dạ độc ác, đương nhiên sẽ không giữ lại tính mạng của hai vợ chồng bọn họ.

Anh lại nói: 

Tần tang chỉ cười cười, nói: 

Dịch Liên Khải đưa tay sờ sờ cằm, thấy quả nhiên ria mép đã mọc dài rồi, vì vậy gọi người đem nước nóng với khăn mặt đến, còn muốn một cây dao cạo.

Vệ đội trưởng tự mình mang nước nóng tiến đến, giọng nói vô cùng cung kính, nói: 

Dịch Liên Khải cười lạnh nói: 

Vệ đội trưởng lại liếc trộm Tần Tang, nói: 

Dịch Liên Khải tức giận run cả người, cuối cùng không nói nên lời. Anh thường ngày trong lời nói đều cực kì sắc bén, tuyệt đối không khoan dung cho kẻ khác, lúc này cũng là như vậy, chắc là phải nén giận lắm đây.

Tần Tang nhìn thấy tình hình như vậy, liền nói với Vệ đội trưởng: 

Vệ đội trưởng vừa đi, Tần Tang đã đem cửa đóng lại ngay lập tức.

Dịch Liên Khải mặt đều đỏ hết cả lên, qua nửa ngày mới nói:  Một lời vừa nói ra, lại động vào vết thương, cho nên không khỏi bị ho khan.



Tần Tang chậm rãi thay anh vỗ lưng, còn khuyên nhủ: 

Dịch Liên Khải nắm tay cô, chỉ cảm thấy ngón tay cô hơi ẩm ướt, thậm chí cả tiếng thì thầm nhỏ nhẹ của cô, hơi thở như lan, phảng phất vào mặt anh, lại có một loại cảm giác không  hề an ổn chút nào.

Sự nóng nảy trong lòng anh bây giờ cũng từ từ bớt đi, thấy trên tay cô có đeo một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy, bởi vì mấy ngày nay cô có vẻ gầy hẳn đi, nên cái vòng tay này có vẻ hơi lớn, hơi lỏng ở nơi cô tay.

Mặc dù là phỉ thúy nhưng thật ra lại là loại pha lê thúy* cực tốt, trong vắt như một hồ bích thủy, càng làm rực rỡ cổ tay trắng như tuyết của cô





Dịch Liên Khải nói: 

Trước đây lúc Dịch gia địa vị xã hội đang rất hưng thịnh, lúc Tần Tang được cưới về, thì cô là con dâu út trong nhà. Lần trước hôn sự của đại thiếu phu nhân, bởi vì Dịch Liên Di liệt không đứng dậy được, cho nên cũng làm thật là đơn giản, mà Dịch Liên Thận lúc cưới thiếu phu nhân về, lại gặp đúng lúc đang có chiến tranh xảy ra, mà anh lại là đốc sư bên cạnh Dịch Kế Bối, tuy Dịch Liên Thận nghe lời cha thành hôn, nhưng hôn sự cũng rất qua loa đại khái.

Đến lúc Dịch Liên Khải kết hôn, thiên hạ lại thái bình, Dịch gia lúc này đã nắm chắc mấy tỉnh trong tay, cắt cứ cả một phương, nên đây là khoảng thời gian rất vui vẻ. Mà Dịch Kế Bối lại rất cưng tiểu nhi tử này của mình, cho nên thường hay nói với người bên cạnh rằng: 

Dịch Kế Bối cả một đời kiêu hùng, từ trong loạn thế mà làm nên một phần sự nghiệp, tự nhiên cũng là phú khả địch quốc . Cho nên trong sính lễ của Dịch gia, vàng lá có mấy trăm cái hai bên tráp, mà hơn nữa còn đủ các loại kỳ trân đồ cổ, trang sức, ngọc thụ san hô… Sơ sơ cũng gần mười hai cái rương lớn.

Tần gia có thể leo lên được một gia đình hiển quý như vậy, nên đương nhiên cũng rất tận lực đối đãi, để cho bối cảnh đẹp thêm, không chỉ tặng cho Dịch gia số sính lễ vừa đủ của hồi môn, mà thậm chí còn bán của cải và mấy mẫu ruộng tốt, đổi được hơn mười bàn hồi môn, cho xứng với Dịch gia.

Tần Tang biết, lão phụ nhà mình tuy biết rõ cô cũng không vui vẻ gì với hôn sự này, thế nhưng vẫn lấy nửa số tài sản trong nhà, đem cho cô gả vào Dịch gia.

Vì sợ bị người ngoài coi thường, nên lúc đặt mua của hồi môn, càng tận lực, vơ vét hết rất nhiều kỳ trân dị ngoạn, đem cho nữ nhi để tránh bị coi thường.

Bởi vì sính lễ Dịch gia nhiều, đồ trang sức châu báu sáng bóng đều là vài tráp lớn, nên Tần gia cũng tặng lại của hồi môn không hề ít, Tần Tang từ xưa tới nay với mấy thứ này không hề để tâm tới, cho nên ngày hôm nay Dịch Liên Khải hỏi cô vòng này có phải ở trong đống đồ sính lễ kia không, cô không khỏi ngẩn người, mãi mới lên tiếng:  Dịch Liên Khải lại khẽ thở dài, dùng ngón tay vuốt ve cái vòng tay kia, nói: 

Tần Tang xưa nay rất ít khi nghe thấy anh nhắc đến mẹ đẻ của mình, lần trước trong quán mỳ vằn thắn, cô cũng chỉ lỡ miệng hỏi thôi, cũng chẳng nói được mấy lời, nên cũng không có ý kéo dài.

Lúc cô vào Dịch gia, cũng biết chuyện này trong Dịch gia là chuyện rất kiêng kỵ, mà Dịch Liên Khải đối với chuyện này cũng thật là kiêng kỵ, dù sao thân phận của anh cũng chỉ là thứ xuất mà thôi, nên tự nhiên tính cách của anh cũng rất là tâm cao khí ngạo, đương nhiên cũng là để cho bản thân đỡ xấu hổ mà thôi. Vậy mà ngày hôm nay Dịch Liên Khải lại đi nhắc tới mẹ đẻ mình, làm cô không khỏi thấy bất ngờ.

Dịch Liên Khải lại nhìn lên ánh sáng trắng trên song cửa, chậm rãi nói: 

Tần Tang thấy sắc mặt anh liền thấy giật mình, trong lòng nghĩ chuyện đã như thế này rồi, mình cùng anh nói chuyện cũng tốt. Thuận miệng hỏi: 

 Dịch Liên Khải lại ngưỡng mặt lên, giống như đang thở  dài vậy, 

Tần Tang nghĩ thầm đến năm tang mẫu mà anh mới có 8 tuổi, Dịch gia tuy rằng mấy năm nay đều là đại phú đại quý, nhưng một đứa trẻ không có mẹ ruột ở bên cạnh như vậy, không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút đáng thương, nên vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ về trên tay anh.

Dịch Liên Khải lại rất thờ ơ, chỉ ngẩn ngơ nhìn cái vòng tay kia đờ cả người ra.

Tần Tang cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bộ dạng của anh như vậy, lại lo cho vết thương của anh đang bị đau, vì vậy hỏi: 

Dịch Liên khải lắc đầu, nói: 

Tần Tang miễn cưỡng cười cười, an ủi anh nói: 

 Dịch Liên Khải sắc mặt rất bình thường, thanh âm lại trầm thấp, nhưng vào trong tai của Tần Tang, lại như tiếng sấm rền vang.

Cô chưa từng nghĩ tới còn có chuyện như vậy xảy ra, chỉ nhìn lên mặt của Dịch Liên Khải, nhưng anh một chút biểu tình cũng không có.









Anh nói đến đây, lại không tự chủ được dừng lại, Tần Tang nghe đến chỗ quan trọng, chỉ biết thở dài một hơi.

Qua một lúc lâu, Dịch Liên Khải mới nói: 

Nói đến đó, Dịch liên Khải lại dừng, Tần Tang liền nghĩ đến cái đêm đông lạnh lẽo mười sáu năm trước ấy, bà đeo vòng phỉ thúy này trên tay, lại ôm Dịch Liên Khải tuổi còn rất nhỏ, vừa lo âu thấp thỏm, có lẽ cũng không hề có chút sợ hãi nào, chỉ là khi đối mặt với vận mệnh của mình thì tránh cũng không tránh được.

Dịch Liên Khải thanh âm lại hết sức bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Bọn họ cứ như vậy xét nhà như muốn tìm thấy một thứ gì đó vậy, rốt cuộc từ trong tủ giường lò* tìm ra một người. Người nọ là một nam nhân trẻ tuổi, hơn nữa còn là biểu đệ bà con xa của nương tôi. Tôi không nhận ra người kia, chỉ nghe bọn họ nói: 

























Tần Tang nghe anh nói xong một tràng dài như vậy, cảm giác như lần đầu mới nghe vậy, thậm chí ngay cả chuyện mười sáu năm trước kia, từ trong miệng anh liền nói ra một hồi, trong giọng nói không hề có chút sợ hãi nào, nhưng quả thật từ khi nhà Thanh diệt vong không lâu, người dân vẫn còn có phần hơi bảo thủ, cố tuân theo lệ cũ.

Một vị thiếp bị chính thất hãm hại, đương nhiên là hết đường chối cãi rồi. Mà lại bị uất ức đến chết, trước khi chết cũng không muốn nhìn mặt trượng phu của mình một lần… Tần Tang không khỏi nghĩ rằng, vị mẹ chồng này của mình quả thật cũng cương liệt vô cùng.



Tần Tang nghe đến đây, chỉ cảm thấy trên người rét run, không tự chủ được cầm tay anh.

Tay của Dịch Liên Khải cũng rất lạnh, thế nhưng hai gò má lại ửng đỏ, ngược lại rất giống như đang say rượu. Anh nói: 

Tần Tang tâm tư phức tạp, chỉ có thể cố gắng an ủi anh nói: 

Dịch Liên Khải hoàn toàn cười nhạt: 

Tần Tang biết anh ác độc như vậy, cũng là do gôm góp suốt mười sáu năm qua mà ra. Bản thân cô tuy lần đầu nghe thấy, mà kể cả người khác có nghe đi chăng nữa, cũng không ngờ rằng vị công tử ăn chơi đàng điếm này, thì ra trong lòng lại có ý chí lớn đến như vậy.

Thế nhưng thế sự vốn khó đoán, tuy anh đã dùng hết tâm tư, đem được Dịch Liên Thận đẩy đến Tây Bắc, thế nhưng đến hôm nay, lại rơi vào tầm bắn tên của Dịch Liên Di.

Chỉ có một cảm giác thương cảm đáng tiếc, ngay cả khuyên cũng không biết khuyên như thế nào.

Lúc xuất giá quả thật cô rất ghét cách đối nhân xử thế của Dịch Liên Khải. Đến lúc xảy ra binh biến ở Phù Viễn, anh được làm tổng tư lệnh liên quân, cô cũng làm ngơ trước gia biến, đối với anh lại càng kiêng dè hơn. Thế nhưng hôm nay bị giam hãm tại nơi này, hai vợ chồng tuy đối lập nhau, thế nhưng anh lại đem mọi nỗi khổ riêng trong lòng tất cả nói hết cho cô, làm cho cô lại có chút cảm giác thương tiếc.

Huống hồ khi biết được anh đối với cô cũng nhất vãng tình thâm, nếu không phải do cơ duyên xảo hợp , thì chuyện như vậy  anh cũng sẽ không đi nói cho cô biết làm gì.

Quả nhiên, lại nghe thấy Dịch Liên Khải nói:  Nói đến đây, lại ngừng lại, rồi lại nói: 

Tần Tang viền mắt hơi nóng lên, nói: 

Một lời chưa nói xong, Dịch Liên Khải lại cười khổ, nói: 

Tần Tang không tự chủ được cũng rùng mình, cô khẽ ngẩng mặt lên, nhìn thấy ánh sáng trắng chỗ song cửa, mà phát lạnh.

Tuy rằng đây là phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, đều có một ống dẫn nước nóng, thế nhưng bên ngoài rất lạnh, nên tựa hồ cũng thẩm thấu qua khung cửa sổ mà truyền tới.

Cô hơi đắn đo trong giọng nói, chậm rãi nói: 

Nói đến đây, cô ngược lại lại có chút xấu hổ, thế nhưng vì sao lại xấu hổ, kỳ thực cô cũng không rõ nữa. Vì vậy không nói nữa, chỉ miễn cưỡng cười cười.

Cô cùng Dịch Liên Khải từ lúc kết hôn đến giờ, cũng chưa từng nói chuyện như vậy với nhau, Dịch Liên khải nhìn cô không chớp mắt, mắt cũng không dời đi chỗ khác.

Tần Tang thấy anh nhìn mình như vậy, ngược lại thấy không được thoải mái, nói: 

Dịch Liên Khải dường như dang nghĩ gì đó, một hồi lâu sau, lại như không có chuyện gì xảy ra chỉ cười, nói: 

Tần Tang nói: 

Dịch Liên Khải “Ừ.” một tiếng

















Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại {theloai-link}hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Bạn có thể đọc truyện Sương Mù (Sương Mù Vây Thành) Chương 16 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Sương Mù (Sương Mù Vây Thành) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close