Truyện Truyện đầu buối quấn giẻ rách em ơi : chương 19 - ra sân
Truyện đầu buối quấn giẻ rách em ơi
-
Tiểu Long
Chương 19 - Ra sân
Lưu Phỉ Phỉ kiên quyết nói.
Bình thường quan hệ của cô và Lý Thi Vũ tốt nhất, thường xuyên đến nhà Lý Thi Vũ ăn cơm, mỗi lần đi học Lý Thi Vũ đều chuẩn bị cơm cho cô, chưa bao giờ nói với cô chuyện giảm béo.
Có gì không vui cũng đều kể ra với Lý Thi Vũ, có thể nói là hai người như hình với bóng.
Lúc này đây, sao cô có thể bỏ Lý Thi Vũ được?
Lông mày Tống Uyển Nhi nhíu lại, bất mãn liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ một cái, có bệnh à, lúc này còn không đi.
- Chắc chắn Thi Vũ có biện pháp, cậu không đi chỉ làm liên lụy đến cậu ấy, còn cô phụ ý tốt của cậu ấy nữa.
Tống Uyển Nhi khuyên.
- Phỉ Phỉ, cậu đi ra ngoài trước đi, lát nữa mình sẽ ra sau.
Lý Thi Vũ cố gắng nở nụ cười, khuyên.
Lưu Phỉ Phỉ có thể ở lại, quả thật cô đã vô cùng cảm động, nhưng lúc này cô không thể không khuyên Lưu Phỉ Phỉ rời đi.
Cha cô là phó cục trưởng cục xây dựng, cho dù Đường Long bá đạo đến mấy, cũng sẽ không quá phận, nhưng có thể bảo vệ được Lưu Phỉ Phỉ hay không cô cũng không chắc chắn.
- Vậy mình ở đây, lát nữa đi ra với cậu.
Lưu Phỉ Phỉ lè lưỡi với Lý Thi Vũ, quyết tâm không rời đi.
Đám Đường Long, ông chủ Lỗ, Nguyệt tỷ nhìn bọn họ, cười lắc đầu, cũng không nói gì.
- Cậu không đi, vậy mình ra ngoài trước đợi các cậu.
Tống Uyển Nhi thấy không khuyên được Lưu Phỉ Phỉ, dứt khoát rời đi.
- Ừ.
Lý Thi Vũ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Tống Uyển Nhi xoay người muốn đi, lại bị Đường Long ngăn lại.
- Em cũng đừng đi, ở lại đi.
Mặt Tống Uyển Nhi âm u, nhất thời tính tình tiểu thư lại tái phát.
Trước đó có nhiều nữ sinh rời đi như vậy, dựa vào cái gì bắt cô ta phải ở lại?
- Anh có bệnh phải không, dựa vào cái gì mà giữ tôi ở lại, không phải anh nói tất cả nữ sinh đều có thể rời đi sao?
- Anh nói là nữ sinh có thể rời đi, nhưng em là phụ nữ, không nằm trong danh sách này.
Đường Long cũng không tức giận, mỉm cười chỉ Tống Uyển Nhi phát dục rất tốt, nói với ông chủ Lỗ:
- Ông chủ Lỗ, ông thấy Tiểu Lạt Tiêu này thế nào, nhất định là rất đủ vị khi ở trên giường.
Dám càn rỡ trước mặt anh ta, năm đó Nguyệt tỷ cũng như vậy, nhưng bị anh ta chỉnh đốn xong bây giờ rất dễ bảo, tư thế gì cũng không có vấn đề.
- Vẫn là ánh mắt Đường lão đệ nham hiểm, thiếu chút nữa lão ca tôi nhìn nhầm, cô bé này cũng không tệ, tuy có chỗ thiếu sót, nhưng chắc là ở trên giường không tệ lắm đâu.
Ông chủ Lỗ nhìn chằm chằm Tống Uyển Nhi, hai mắt tràn đầy lửa nóng.
Tống Uyển Nhi mặc quần áo rộng thùng thình, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, quy mô to hơn Lý Thi Vũ không ít, hơn nữa lông mày khẽ nhếch, làm cho người ta cảm thấy rất quyến rũ, cũng là cực phẩm.
- Ông nói cái gì?
Tống Uyển Nhi đỏ mặt quát.
Trước mặt nhiều bạn học như vậy, nói cô ta còn thiếu sót, còn mất mặt hơn là tát vào mặt cô ta.
Tống Uyển Nhi cũng bị giữ lại, sắc mặt Trương Siêu trầm xuống.
- Long ca, nể mặt cha tôi từng ăn cơm với anh, anh để ba người phụ nữ này đi trước đi, quay về tôi sẽ bảo cha mình đưa đại lễ cho ông chủ Lỗ, nhất định sẽ làm ông ấy hài lòng?
Trương Siêu cầu xin.
- Cha cậu có rất nhiều tiền sao?
Khóe miệng Đường Long nhếch lên, nhìn chằm chằm Trương Siêu với vẻ khinh thường.
Một câu này đè bẹp Trương Siêu, tài lực Trương gia bọn họ không bằng Đường Long, so với ông chủ Lỗ mà Đường Long nịnh bợ, càng kém biết bao nhiêu, chút tiền bạc đó có thể làm ông chủ Lỗ hài lòng được sao.
- Không có!
- Đêm nay ba người đó sẽ ở bên ông chủ Lỗ, cậu có ý kiến gì không?
Đường Long lại hỏi.
Trương Siêu ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba người, muốn gật đầu, cuối cùng vẫn là lắc đầu, lúc này gật đầu, căn bản là tự tìm đường chết.
Cho dù anh ta muốn thu phục Lý Thi Vũ, cũng cần phải có mạng trước.
- Nếu không có ý kiến thì cút sang một bên, cẩn thận suy nghĩ mình đi ra ngoài như thế nào, ba người họ nhất định là người của ông chủ Lỗ, hôm nay thiếu ai cũng không được.
Đường Long nói chắc chắn.
Ở thành phố Đông Hải này, còn ai có thể mang bọn họ ra ngoài?
Sắc mặt đám người Trương Siêu khó coi vài phần.
Lý Thi Vũ, Lưu Phỉ Phỉ đều nhíu mày, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
- Làm sao bây giờ?
Tống Uyển Nhi lại nhìn chằm chằm Lý Thi Vũ đầy hung dữ nghĩ, nếu không phải cô ta làm tiệc sinh nhật, tối nay sẽ có chuyện như vậy sao?
Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đừng có nghĩ đến chuyện rời đi, chỉ có thể ở lại với người vừa xấu vừa già lại béo này.
Lúc này một giọng nói truyền từ sofa khác trong ghế lô đến.
- Vậy sao, trái lại tôi cảm thấy tên béo này không cần ai ở cùng, bởi vì chỉ cần tôi ra tay, ông ta sẽ chết.
Giọng nói này vừa vang lên, mọi người nhìn về phía người nói, đều sửng sốt.
Chỉ thấy Mạc Phàm vẫn đứng ở một bên không nói lời nào, không biết đã đến bên cạnh ông chủ Lỗ từ khi nào.
Thân thể nặng hơn 100 cân của ông chủ Lỗ bị hắn bóp trong tay, giống như tóm lấy một con gà con, không tốn chút sức nào.
Đừng nói Mạc Phàm là một học sinh, cho dù là người trưởng thành cũng có ít người làm được chuyện này, ngoại trừ tráng hán giống như A Hào.
Nhưng thân thể của ông chủ Lỗ không tính là cao, quả thật bị Mạc Phàm xách trong tay, chỉ cần Mạc Phàm dùng lực, ông chủ Lỗ sẽ chết không thể nghi ngờ.
Lúc này Lý Thi Vũ nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác lạ, khiếp sợ rất nhiều và cũng có chút xa lạ.
Đây là Tiểu Phàm ngay cả bạn cùng lứa cũng không đánh lại được sao?
Trước đây thân thể Mạc Phàm rất yếu ớt, ngay cả cô cũng không đánh lại được, càng không nói đến những bạn cùng tuổi, thường xuyên bị người ta bắt nạt thương tích đầy mình, sau đó cô đi giúp Mạc Phàm trút giận.
Bây giờ, đây là?
Đôi mắt đẹp của Lưu Phỉ Phỉ lóe lên, đánh giá Mạc Phàm.
Miệng Tống Uyển Nhi há to, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, sức lực của tên hai lúa này mạnh như vậy, không phải là thật đấy chứ?
Sắc mặt Tôn Dương như rơi vào tro tàn, vừa rồi thiếu chút nữa anh ta đi vào toilet đấu với Mạc Phàm, may mắn là nửa đường anh ta quay về, nếu không chỉ dựa vào sức lực mạnh như vậy, anh ta sẽ bị nhét vào trong bồn cầu.
Trương Siêu cũng khiếp sợ ngay tại chỗ, sao tên hai lúa này lại lợi hại như vậy.
Anh ta thường xuyên tập thể hình, có một số huấn luyện viên tập thể hình người nước ngoài có thể làm được, nhưng giới hạn ở mức 50 cân, nhưng ông chủ Lỗ béo như vậy, đi đường đều rung lên, đâu chỉ 50 cân?
Ngay sau đó sắc mặt anh ta trầm xuống.
Tên nhóc này muốn chết, đừng kéo bọn họ chứ, Mạc Phàm làm khách quý của Đường Long bị thương, cả thành phố Đông Hải sẽ không có chỗ cho bọn họ dung thân.
Thực sự cho rằng mình vô cùng thông minh, quả thực ngu ngốc muốn chết.
- Đáng chết!
Bên cạnh Mạc Phàm, đôi mắt đẹp của Nguyệt tỷ chớp vài cái, đánh giá Mạc Phàm.
Cô ta không chỉ kinh ngạc Mạc Phàm còn nhỏ tuổi mà sức lực mạnh như vậy, còn kinh ngạc Mạc Phàm có lá gan như thế.
Tên nhóc này quá to gan, từ khi Đường Long trở thành đại lão của thành phố Đông Hải, rất lâu rồi không có ai uy hiếp Đường Long.
Lông mày Đường Long nhíu lại, hai mắt như muốn phun ra lửa.
- Cậu là ai?
Nếu ông chủ Lỗ chết ở địa bàn anh ta, đừng nói là làm ăn, đợi bị người ta đuổi giết đi.
- Chính cậu ta là người đánh ông chủ Lỗ.
Mỹ nữ mồi rượu lúc trước nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.
- Là cậu sao?
Mắt Đường Long híp lại, cắn răng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm càng tức giận hơn.
Hóa ra là tên nhóc này, đánh ông chủ Lỗ, thiếu chút nữa làm mất vụ làm ăn mười mấy triệu của anh ta.
- Không sai, là tôi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Cậu muốn thế nào?
Đường Long trầm giọng nói, vừa nói với Mạc Phàm vừa ra hiệu cho A Hào và mấy tên thuộc hạ đến gần Mạc Phàm.
- Nhưng chỉ dựa vào cậu, có tư cách gì bàn điều kiện với tôi, A Hào, sao các người còn chưa ra tay?
Danh Sách Chương: