"Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Từ từ thôi, cậu cứ ở đây một thời gian đi." Lúc này trong lòng Tiêu Tuyết Ny có chút tự tin, cô ấy tin lần này mình nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.
Nhưng Mạnh Đông Dương lại lắc đầu nói: "Chị à, một thời gian nữa tôi có thể quay lại được không, nhà tôi còn việc rất quan trọng đợi tôi về làm, đợi tôi làm xong rồi quay lại chị xem được không?"
Vì mấy ngày gần đây sẽ sắp xếp chuyện phẫu thuật của bà nội, trong nhà ngoài anh ta ra chỉ còn Cầm Nhi, tuy nói có thể mời người chăm sóc, nhưng Mạnh Đông Dương vẫn luôn không yên tâm.
Anh ta muốn đợi đến khi phẫu thuật của bà nội thành công, bệnh tình ổn định một chút, rồi mới đến bên này chữa dứt bệnh của chính mình.
Tiêu Tuyết Ny nhíu mày, rõ ràng là hơi không hiểu nổi: "Còn việc gì quan trọng hơn mạng của cậu chứ? Tình hình của cậu bây giờ, tôi cũng không chắc đang ở giai đoạn nào lắm, có đủ ổn định hay không, nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên ở lại, một tháng đi, tôi tin một tháng hẳn sẽ khỏi."
Vì bệnh tình vừa mới được khống chế, nếu bây giờ Mạnh Đông Dương rời đi, Tiêu Tuyết Ny hơi tiếc nuối công sức đổ sông đổ bể.
Mạnh Đông Dương gật đầu mạnh mẽ nói: "Chị à, tôi biết chị thành tâm giúp tôi, nhưng tôi cũng có lý do bắt buộc phải về, mong chị tin tôi, tôi nhất định sẽ xử lý xong việc nhà rồi quay lại phối hợp điều trị ngay lập tức."
Mạnh Đông Dương là do Tô Vũ giới thiệu đến, nên hoàn cảnh của người này phức tạp một chút, cũng có thể hiểu được, nên Tiêu Tuyết Ny cũng không ép: "Nếu cậu đã cứng đầu như vậy thì tôi cũng chịu, cậu có thể về, nhưng tôi sẽ cho cậu một đơn thuốc, nói luôn cách xử lý mấy thứ thuốc đó cho cậu, thuốc uống tạm thời chưa có, nhưng cậu phải kiên trì ngâm mỗi ngày bằng dược liệu mà tôi đưa cậu."
Tối qua đã có hiệu quả bước đầu, nên Tiêu Tuyết Ny cũng có chút tự tin với cách này của mình, bảo Mạnh Đông Dương kiên trì ngâm mỗi ngày, Tiêu Tuyết Ny tin, ít nhất có thể ngăn thi độc trong cơ thể anh ta tiếp tục lan rộng, đồng thời cũng đặt nền móng cho việc điều trị sau này.
"Ở nhà chán chết mất, em muốn đi Kim Lăng chơi vài ngày được không?" Trong biệt thự khu Hoa Sơn thành phố Tân Hải, Mã Hiểu Lộ quen với cuộc sống bận rộn đi làm đột nhiên rảnh rỗi không có làm gì, khiến cô hơi không quen.
Cộng thêm hộ chiếu để họ đi nước ngoài cũng chưa làm xong, mấy ngày này cũng không thể khởi hành, nên Mã Hiểu Lộ không kiềm chế nổi tính tình muốn đi Kim Lăng tìm Tiêu Tuyết Ny.
Trước tiên, cô và Tiêu Tuyết Ny cũng lâu lắm rồi không gặp mặt, tiếp theo cô muốn đi xem tình hình của Mạnh Đông Dương, tiện thể tìm hiểu tình hình bà nội của anh ta và Cầm Nhi.
Tô Vũ suy nghĩ, cảm thấy cũng không có gì to tát, chỉ là đi Kim Lăng chơi vài ngày, cộng thêm bây giờ bụng của Mã Hiểu Lộ cũng không có gì thay đổi, cũng không sao cả.
"Thôi được rồi, nhưng em phải đeo cái này." Tô Vũ lấy ra một viên ngọc, tự tay đeo lên cổ Mã Hiểu Lộ.
Đây là viên ngọc mua từ tay Mạnh Đông Dương ở Yên Kinh lần trước, tổng cộng ba viên, Tô Vũ đưa một viên cho mẹ mình, lại đưa một viên cho Mã Hiểu Lộ.
"Không phải em đang đeo một viên sao? Đeo hai viên ngọc kỳ lạ lắm." Mã Hiểu Lộ cũng lấy viên ngọc trước ngực ra, so sánh hai viên nói.
"Bảo em đeo thì em cứ đeo, hỏi nhiều vậy làm gì. À, viên ngọc này, em đi Kim Lăng thì đưa cho Tuyết Ny." Tiêu Tuyết Ny là đồ đệ duy nhất của Tô Vũ, tất nhiên vẫn phải thương một chút, tặng một viên cho Tiêu Tuyết Ny cũng là chuyện thường tình.
"Biết rồi, vậy em đi đây." Mã Hiểu Lộ chu môi rồi định chuồn đi, mà Tô Vũ cũng không nói gì nhiều, lắc đầu để cô đi.
...
"Anh trai, hôm nay bà nội phẫu thuật phải không? Bà sẽ không sao chứ?" Hôm nay là ngày bệnh viện chỉ định phẫu thuật cho bà nội của Mạnh Đông Dương, hai anh em cũng sớm đến bệnh viện, Mạnh Cầm nắm tay Mạnh Đông Dương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có thể thấy hẳn là rất lo cho sự an nguy của bà nội.
Dù sao tuổi tác lớn vậy rồi, lên bàn mổ khác nào đi một vòng trước cửa âm phủ. Mạnh Đông Dương vỗ vai Mạnh Cầm nói: "Cầm Nhi yên tâm đi, bà nội là người tốt, người tốt nhất định sẽ có báo đáp tốt đúng không?"