Nói xong, Hứa Minh Huy dặn dò người đi sau mình cẩn thận hơn một chút, rồi quay đầu nói với Tô Vũ: “Anh Tô, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, anh về Yến Kinh thì mệt mỏi lắm, trong nhà lão thôn trưởng có một bình rượu ngon, chúng ta quay lại uống vài cốc đi.”
Tô Vũ quay đầu nhìn Hứa Minh Huy. Anh ta không hề khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, chắc là loại người như anh ta có rất nhiều bạn bè.
Anh nhìn ánh trăng trên bầu trời, đúng như lời nói của Hứa Minh Huy là bây giờ đã muộn rồi. Hơn nữa, anh tin chắc rằng trong một khoảng thời gian ngắn, cây huyết rồng khu vực Tây Sơn sẽ không gây ra chuyện gì lớn.
Vậy nên anh đồng ý với đề nghị của Hứa Minh Huy, không cần phải sốt ruột làm gì.
Lúc quay lại văn phòng trong thôn, thôn trưởng lấy một bình rượu, vừa mở nắp bình là có mùi rượu nồng đậm tràn ra, thôn trưởng tiếc tới mức lè lưỡi liếm nắp bình.
Hứa Minh Huy dùng một tay đoạt bình rượu: “Tiếc cái gì mà tiếc, có thứ tốt nên lấy ra chia sẻ cho mọi người.”
Dân quê không để ý nhiều đến nghi thức, không dùng cốc nhỏ uống rượu như dân thành phố, mà trực tiếp dùng bát to, có loại cảm giác khí phách hào hùng.
Hứa Minh Huy lấy một ít thức ăn nhanh trên xe xuống, ví dụ như là đồ hộp này kia. Còn lão thôn trưởng thì đi lấy thịt khô, rồi đi rang một đĩa đậu phộng. Sau đó, bọn họ bắt đầu nâng bát với ánh trăng lải nhải không dứt.
Lúc này Tô Vũ mới biết Hứa Minh Huy mang tiếng là cục trưởng Cục Cảnh sát, có vẻ khí thế đầy người, thực tế thì anh ta có khổ cũng không nói thành lời.
Đầu tiên, anh ta chỉ là phó cục trưởng. Mọi người đều biết giữa cục trưởng và phó cục trưởng cách xa nhau một trời một vực. Ở xã hội ngày nay, người ta nói cha mẹ cho bối cảnh, mình làm nên giang sơn.
Nhưng mà, khi bạn không có bối cảnh, cũng không đánh ra giang sơn, ví dụ như Hứa Minh Huy, anh ta có thể được đến ngày hôm nay đã xem như là một kì tích. Có điều kì tích này có liên quan chặt chẽ đến cách xử sự hiền hậu của anh ta đối với người dân.
Giống như hiện giờ, một người mang tiếng cục trưởng Cục Cảnh sát lại có thể ngồi trong sân phân gà đầy đất, lải nhải chuyện nhà với một lão thôn trưởng khạc đờm lung tung, đây là chuyện không thể nào xảy ra trên người người khác.
Cũng chính là vì không có bối cảnh, anh ta mới bị sai đi làm chuyện này. Không chỉ có như thế, mỗi khi có bất cứ hành động nào, anh ta đều phải xin ý kiến của bên trên mới có thể hành động, và nếu xảy ra sơ suất gì thì mọi tội lỗi đều do anh ta gánh vác.
Vậy nên lúc nãy Tô Vũ muốn đi lên núi một mình, Hứa Minh Huy căng thẳng hơn bất cứ người nào hết. Bởi vì nếu Tô Vũ xảy ra chuyện, người bị truy cứu trách nhiệm đầu tiên sẽ là anh ta.
“Anh Tô, tôi kính anh một bát rượu, tôi thật sự khâm phục người gan dạ sáng suốt như anh, ít nhất là tôi sẽ không dám đi lên núi một mình giống như anh!” Tô Vũ gật đầu, cụng bát với Hứa Minh Huy.
Lão thôn trưởng dường như rất thích hộp thịt bò mà Hứa Minh Huy lấy ra. Ông ấy ăn hết một hộp mới nhận ra được Hứa Minh Huy vừa nói gì, sau đó quay sang nói với Tô Vũ: “Thằng nhóc này gan thật đấy! Cậu thấy gì trên đó vậy? Nói cho chúng tôi nghe xem.”
Chắc là lúc này lão thôn trưởng đã ăn uống no say. Vào những lúc thế này, đa số dân quê đều sẽ tụ tập bên nhau hút thuốc, cùng nhớ lại những năm tháng vất vả khi xưa, và hiện giờ đề tài mộ nương nương chính là đề tài mà mọi người thích nghe nhất.
Tô Vũ nghĩ nghĩ, nói thế nào thì lão thôn trưởng cũng đã sống ở đây mấy chục năm, chắc chắn là hiểu biết về mộ nương nương nhiều hơn anh. Đến tận bây giờ, anh còn chưa xác định được cái tên Mạnh Đông Dương kia có bản lĩnh đến đâu, có thể dùng những thứ mình từng học được tìm thấy vị trí của cây huyết rồng hay không.
Chắc là có người sẽ hỏi trên núi có một cây, rễ cây trải dài khắp nơi, vậy thì thân cây sẽ rất là to, có thể là to đến mức che phủ cả một vùng.
Cho dù cây cối trên núi có rậm rạp đến mức nào đi nữa, muốn tìm một thân cây to cũng không phải là chuyện gì khó. Trên thực tế thì chuyện đúng là khó thật, bởi vì cây huyết rồng khác hẳn với những loài thực vật khác.
Chúng nó không chịu được ánh mặt trời. Nói cách khác, thân cây tuyệt đối sẽ không nhô lên mặt đất, mà sẽ vùi sâu xuống mặt đất. Người ngoài nghề dù có đi tới đi lui trên núi một trăm lần cũng sẽ không phát hiện được vị trí của nó.