Ngay khi linh khí của Vạn Thú tông bị Lương Siêu áp chế hoàn toàn, một số trưởng lão có tu vi Kim Đan cũng lao ra ngoài.
"Thằng nhãi Lương Siêu!"
"Chúng ta còn đang lo không tìm được mày, không ngờ mày lại dám tới tận cửa tìm cái chết!"
"Giết đệ tử của tông môn, giết thiếu tông chủ của chúng ta. Nhất định hôm nay mày phải để mạng lại nơi này! Bọn tao sẽ lột da rút xương treo ngoài cửa tông môn để răn đe những kẻ ngông cuồng trong giới võ đạo!"
"..."
Lương Siêu ngoáy tai.
"Đường đường là trưởng lão mà lại nói nhảm như đám chuột chù ngoài chợ. Lương Siêu tôi tới đây để hỏi tội chứ không phải để cãi cọ."
"Mày!"
Mấy vị trưởng lão bị chọc tức đến đỏ bừng mặt nhưng dù như vậy, bọn họ vẫn chưa dám làm gì. Trên gương mặt bọn họ tràn ngập sự lo lắng, hết nhìn trái lại nhìn phải như thể mong chờ điều gì đó.
Thấy vậy, Lương Siêu suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Hắn nở nụ cười.
"Các người sợ cái gì?"
"Sợ tôi lấy thân phận chỉ huy phi tham mưu dẫn người của Vũ Minh đến đây sao? Vậy thì các người không cần phải lo lắng."
"Chuyện này là chuyện riêng của Lương gia, không có ai khác nhúng tay vào. Chỉ có hai bên chúng ta thôi."
Nghe xong, trong lòng những trưởng lão kia như có tảng đá lớn rơi xuống. Sau khi nhìn nhau, bọn họ triệu hồi hung thú của mình rồi cùng nhau tiến lên công kích!
Cùng lúc đó, đại trưởng lão của tông môn hạ lệnh: "Thuộc hạ của hắn là cao thủ Nguyên Anh, phân ra 5 người đi đối phó với hắn ta!"
"Không cần giết người, chỉ cần quấn lấy đối phương là được. Còn 2 người còn lại đi bắt thằng nhãi họ Lương kia!"