Truyện Truyện Quốc tổng thiên hương (full) : chương 42 - đả thiết hoàn đắc tự thân ngạnh
Truyện Quốc tổng thiên hương (full)
-
SS Hà Thần
Chương 42 - Đả thiết hoàn đắc tự thân ngạnh
Tuyệt đại đa số người đều cho rằng, ước đoán như thế đã vượt quá năng lực thừa nhận của tam thiếu gia, có thể chống đỡ đến lúc này đã là phi thường hiếm thấy
Ăn qua điểm tâm, nghỉ ngơi nửa nén hương, Quân Lâm không hao phí một giờ khắc nào, lẳng lặng trở về phòng chịu đựng cơn đau lan toàn cơ thể, lấy vài ống trúc cắm đầy cương châm đặt lên bàn, còn lại một ống trúc trống không đặt ở mặt sau. Mỗi cái ống trúc bên trong rộng khoảng bàn tay cắm đầy cương châm, hắn phải hoàn toàn không đụng đến đám ống trúc nay, dùng tay xuyên qua một lúc ba ống trúc xuyên đến cái cuối cùng, kết thúc cũng phải gõ ống trúc không đó thành tiếng vang. Cách huấn luyện này chủ yếu là rèn luyện độ linh hoạt của ngón tay. Nhìn thì đơn giản nhưng khó khăn vô cùng. Cương châm bên trong dầy đặc, chỉ cần dùng sức hơi mạnh lập tức sẽ bị thương, chỉ cần một lần bị thương lập tức sẽ khiến ngón tay run một chút, mà chỉ cần một chút đó thôi cũng đủ để đám cương châm xung quanh. Quân Lâm tập trung, bình tâm tĩnh khí luyện tập.
Đợt huấn luyện buổi sáng bắt đầu, Quân Lâm lại đứng trên sân tập, ngón tay không hiểu sao lại đầm đìa máu tươi, nhưng sắc mặc đã tươi tắn hơn rất nhiều, sau đó tiếp tục tình hình lúc sáng, trầy trật luyện tập đến trưa. Kết quả này khiến bọn thị vệ mở rộng tầm mắt. Lúc này vẫn có hơn quá nửa người cho rằng đây đã vượt quá cực hạn của tam thiếu, có thể chống đỡ đến lúc này đã là phi thường, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi buổi chiều.
Nhưng…
Buổi chiều hắn vẫn tiếp tục trình tự như thế. Bọn thị vệ đã bị khơi dậy tính hiếu thắng, bọn chúng kinh nghiệm huấn luyện cùng thực chiến đã hơn trăm trận chẳng lẽ không bằng một thiếu gia công tử cho đến giờ vẫn ăn sung mặc sướng? Ý nghĩ này lập tức khiến bọn chúng tham gia vào luyện ngục. Chỉ cần Quân Lâm không ngừng tay bọn thi vệ vẫn tiếp tục chống chọi, kết quả sau đó mọi người đều thân xác rã rời. Quân Lâm tổ chức huấn luyện đương nhiên Quân Vô Ý cũng đến xem, rốt cuộc Quân Lâm đã dùng biện pháp gì để nâng cao sĩ khí mọi người, đây là điều Quân Vô Ý rất muốn biết. Nhưng sau khi xem qua, hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình nổi lên một làn khí lạnh. Chứng kiến một đám thị vệ khiêng lên một cây gỗ thô liều mạng trốn chạy không dám nghỉ ngơi, Quân Vô Ý đã hết hồn, nhưng khi thấy Quân Lâm lại ở cùng đám người đó, cũng khiêng gỗ không ngừng di chuyển, hắn không khỏi nhíu mày… chẳng lẽ bản thân đã hoa mắt. Nếu không nói hai mắt hắn có vấn đề cũng cứ coi như mặt trời mọc ở phương Bắc. Sao có thể xảy ra chuyện này? Tên quần áo tả tơi kia là cháu mình sao, huấn luyện kiểu này thật là kinh khủng!
Một ngày trôi qua, cuối cùng Quân Lâm cũng ngừng tay, đám hộ vệ tay hùm lưng gấu phía sau nằm la liệt trên mặt đất miệng không ngừng rên rỉ, mắt trợn to cố gắng hớp không khí, hơn trăm người trong sân chỉ còn vài người còn đủ khí lực để đứng lên. Hai vị đại đội trưởng cúi gập người mà thở, hai tay dùng sức xoa xoa thắt lưng. Sắc mặt Quân Lâm tái nhợt nhưng thân thể vẫn thẳng tắp, ánh mắt bao quát toàn bộ mọi người, đột nhiên hét lớn:
- Tất cả đứng dậy cho ta! Trong vòng ba hơi thở ai không đứng dậy nổi lập tức rời khỏi đây tự sát! Bởi vì người đó không đủ tư cách đứng ở đây! Ngay cả một tên công tử như ta mà còn kém hơn thì còn thể diện để sống sao!
Nhất thời mọi người lập tức vụt dậy, thân hình lắc lư, người này dìu người kia, nếu quả thật bị so sánh kém hơn tam thiếu gia thì bọn họ không còn mặt mũi để sống tiếp. Quân Lâm thở hổn hển nhìn bọn họ:
- Hiện tại thì ai là phế vật? Chẳng qua chỉ mới một ngày, một ngày thôi đã khiến các ngươi trở thành thế này. Ngay cả ta còn có thể đứng vững mà các ngươi đã gục? Các ngươi có thể thoải mái nằm nghỉ ngơi sao? Các ngươi không thấy xấu hổ sao? Hơn một trăm người, ta khinh!
Ba trăm đại hán đều hiện lên vẻ mặt xấu hổ cúi đầu. Một tam thiếu gia luôn bị bọn họ khinh thường còn có thể kiên trì, hơn nữa bây giờ còn vững vàng thì bọn họ có lý do gì gục ngã? Một ngày huấn luyện của Quân Lâm đem sức lực bọn đại hán này rút sạch, nhưng Quân Lâm vẫn có thể chịu đựng được, quả là không thể tin nổi. Nhưng mỗi người trong bọn họ đều tự biết, tam thiếu gia so với bọn họ còn cực khổ hơn rất nhiều. Lúc này ánh mắt của mọi người đối với Quân Lâm đã có vài phần kính sợ, mà Quân Lâm lại không có nửa điểm áy náy, đây chính là mình truyền kinh nghiệm huấn luyện cho bọn người này…
Quân Lâm lạnh lùng liếc mắt một cái, đột nhiên quay người bước đi bỏ lại một câu:
- Ngày mai nếu còn xuất hiện tình huống này, ba trăm người các ngươi cũng không cần ở lại đây! Quân gia không cần bọn phế vật! Nhất là bọn phế vật không bằng một công tử bột!
Nhình bóng lưng Quân Lâm vững chắc rời đi, sắc mặt bình tĩnh cũng đủ khiến mọi người khâm phục. Nhưng thật ra toàn bộ cơ thể hắn không chỗ nào là không đạt đến cực hạn, khống chế thân thể lúc này đã vô cùng khó khăn. Nhưng trên mặt Quân Lâm không hề biểu lộ gì cả. Riêng cái khoản nhẫn nại này mọi người ở đây không ai có thể so bì được. Một công tử bột có thể chịu được cường độ huấn luyện như thế, chẳng lẽ ba trăm chiến binh lão luyện lại chịu không được? Nhất là bọn mình cùng hắn huấn luyện như nhau, chẳng lẽ bản thân lại than thở sao? Nếu là than thở với đồng nghiệp rồi bị khinh bỉ cũng không sao, nhưng bị tam thiếu gia khinh bỉ thì quả thật sống không bằng chết. Nhưng nếu bọn họ biết trên người Quân Lâm còn mang thêm tám bao cát không biết bọn họ sẽ nghĩ gì? Chắc là lập tức đập đầu tự sát. Không ai biết, hơn mười chỗ trên cơ thể Quân Lâm đã bị bao cát mài rách da thịt, máu tươi theo mồ hôi chậm rãi tuôn ra. Một ngày huấn luyện của Quân Lâm, lượng huấn luyện của hắn nếu so sánh với từng tên thị vệ đã hơn gấp ba lần. Đây là một con số vô cùng khủng bố. Nếu không nhờ có Khai Thiên Tạo Hóa Công chống đỡ, với thân thể này Quân Lâm có chết thêm mười lần cũng không đủ. Nhưng Quân Lâm làm thế cũng vì muốn mượn hiệu lực của Khai Thiên Tạo Hóa Công, dùng sinh tử huấn luyện đưa cơ thể đến cực hạn.
Quân Vô Ý tuy rằng không biết trên người Quân Lâm còn có thêm bao cát nhưng với biểu hiện kinh người của hắn hôm nay cũng đã đủ để vị đại tướng quân từng chưởng quản thiên quân vạn mã này động dung. Nhìn bóng dáng Quân Lâm ngày càng xa, ánh mắt Quân Vô Ý mang theo nỗi vô mừng vô hạn nhưng trong lòng vẫn còn hồ nghi: Chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật sự của Khương Lâm? Hắn cũng quá độc ác, thậm chí độc ác với cả bản thân mình, thật là có chút bất ngờ!
Đúng là, muốn rèn người trước hết phải rèn mình!
Danh Sách Chương: