Truyện Truyền Thuyết Đế Tôn (FULL) : chương 72: hắc độc vương
Truyền Thuyết Đế Tôn (FULL)
-
SS Hà Thần
Chương 72: Hắc độc vương
Trong sân cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ thấy Tô Ấu Vi đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, sống lưng thẳng tắp lộ ra đường cong xinh đẹp cùng với vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay.
Lúc này, nguyên khí xung quanh Tô Ấu Vi chuyển động không ngừng, từng luồng nguyên khí ồ ạt tiến vào bên trong cơ thể của cô.
Cùng lúc đó, dường như trong cơ thể Tô Ấu Vi phát ra âm thanh sấm rền.
Ngay khi tiếng sấm rền vang lên, Tô Ấu Vi chợt mở mắt, đôi mắt trong veo của cô lóe lên một tia sáng màu đỏ tươi, sau đó cô giơ tay nắm chặt lại.
Ầm!
Từ nắm tay phải của cô bỗng xuất hiện một tia nguyên khí màu đỏ rực như ngọn lửa, hình dáng của nó giống như tia sét đang nhảy múa trên nắm tay Tô Ấu Vi đồng thời cũng tản ra khí thế bá đạo.
Còn bên tay trái của cô lại xuất hiện một đạo nguyên khí màu xanh dương tỏa ra hàn khí mạnh mẽ dến mức đóng băng cả không khi xung quanh.
Hai đạo nguyên khí này chính là nguyên khí tứ phẩm, Viêm Lôi Khí và Hàn Minh Khí.
Có thể thấy Tô Ấu Vi đã tu luyện thành công cả hai công pháp Viêm Lôi Quyết và Hàn Minh Chân Kinh mà Chu Nguyên và Yêu Yêu đã đưa cho cô.
Trong mắt Tô Ấu Vi lộ ra xúc động khi nhìn thấy hai loại nguyên không cùng một thuộc tính trên bàn tay mình. Bởi vì cô có thể cảm giác được thực lực của bản thân mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Lúc trước, tuy rằng cô đã tiến vào Dưỡng Khí kỳ nhưng lại chưa tu luyện bất kỳ công pháp nào cho nên nguyên khí trong người cô chỉ mới ở cấp sơ đẳng cũng như không hề có thuộc tính rõ ràng hay hiệu quả công kích riêng biệt, vì vậy sức mạnh cũng yếu hơn hẳn hiện tại nhiều lắm.
-Bốp bốp!
Trong lúc tâm trí Tô Ấu Vi vẫn còn chìm trong sự vui sướng thì đột nhiên vang lẻn tiếng vỗ tay phá vỡ không gian yên tĩnh. Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn người vừa xuất hiện thì thấy Chu Nguyên đang cười híp mắt, vỗ tay cách đó không xa.
-Điện hạ.
Tô Ấu Vi cười khẽ.
-Ha ha, chúc mừng ngươi đã luyện thành thần công, chẳng mấy chốc thì ngươi có thể nhất thống thiên hạ.
Nghe Chu Nguyên lên tiếng khen ngợi, Tô Ấu Vi ngại ngùng liếc hắn một cái, giơ nắm đám lên dọa hắn:
-Điện hạ có muốn thử uy lực của hai chiêu này một chút không?
Thấy vậy, khóe môi Chu Nguyên giật nhẹ một cái. Từ khi Tô Ấu Vi luyện thành hai quyển công pháp mà bọn họ đưa cho cô thì sức chiến đấu tăng vọt lên, ngay cả hắn tuy đã tiến vào Dưỡng Khí kỳ bậc sơ kỳ nhưng hắn cũng không có nhiều phần thắng nếu bọn họ giao đấu với nhau.
Suy cho cùng, hai loại nguyên khí tứ phẩm của cô cũng đủ làm cho đối phương phải đau đầu muôn phần.
Thời điểm Tô Ấu Vi vừa tiến vào Dưỡng Khí kỳ thì Chu Nguyên còn tự tin bản thân có thể đánh ngang tay với cô còn bây giờ, hắn không phải là đấu thủ của Tô Ấu Vi. Trừ phi hắn đột phá lên Dưỡng Khí kỳ, hơn nữa còn phải sử dụng nguyên văn thì mới có cơ hội đấu lại cô.
Nhưng nếu hắn luyện thành tầng thứ nhất Thông Thiên Huyền Mãng Khí của Tổ Long Kinh thì kết quả sẽ khác.
-Tu luyện Tổ Long Kinh thật khó khăn.
Nghĩ đến điều kiện tu luyện tầng thứ nhất của Tổ Long Kinh, Chu Nguyên không kiềm được mà cảm thán một tiếng. Tuy rằng tài liệu để tu luyện Viêm Lôi Quyết và Hàn Minh Chân Kinh nhiều hơn Tổ Long Kinh nhưng khác một chỗ, những tài liệu này chỉ cần tốn nhiều tiền một chút thì có thể mua được rồi, hơn nữa thiên phú tu hành của Tô Ấu Vi rất cao cho nên chỉ tốn mười ngày thì đã luyện thành.
Trong khi bản thân hắn đến hiện tại vẫn chưa có đủ nguyên liệu, hắn thật muốn khóc.
Cũng may hắn chăm chỉ tu luyện cho nên không bao lâu nữa hắn có thể đả thông được đệ bát mạch rồi.
-Đi thôi, hôm nay chúng ta phải đi Hắc Uyên rồi.
Lúc này Chu Nguyên bình tình trở lại, nhìn Tô Ấu Vi cười nói.
Tô Ấu Vi gật đầu một cái, chỉnh sửa một chút rồi đi theo Chu Nguyên đi ra ngoài.
Hiện tại ở bên ngoài phủ Đại tướng quân, nhóm người Vệ Thương Lan đã tập hợp đứng đợi Chu Nguyên, ngay cả Vệ Thanh Thanh cũng có mặt trong đoàn người. Hôm nay cô mặc một bộ giáp màu đỏ lộ ra dáng người xinh đẹp đồng thời cũng tôn lên cặp chân thon dài trắng muốt. Ngay cả Chu Nguyên cũng không nhịn được mà ngắm nhìn thêm vài lần.
Chiến y hơi chật chèn ép đôi chân dài trắng muốt của Vệ Thanh Thanh, đến cả Chu Nguyên cũng không nhịn được mà liếc mắt qua.
Tuy rằng Vệ Thanh Thanh không đẹp bằng hai người Yêu Yêu, Tô Ấu Vi nhưng cô lại có một đôi chân dài hấp dẫn người khác.
Mà phía sau cha con Vệ Thương Lan, Vệ Thanh Thanh còn có năm người khác, toàn thân bọn họ đều có nguyên khí đang dao động mãnh liệt.
Có thể nhận ra bọn họ đều là cao thủ Thiên Quan cảnh.
Đội ngũ mười người phía sau năm người kia đều là người đã tiến vào Dưỡng Khí kỳ.
Những người này đều là những tinh anh mạnh nhất trong Thương Lan Quận.
Đứng bên cạnh nhóm người Vệ Thương Lan không ai khác chính là đội cấm vệ quân, dẫn đầu là Lục Thiết Sơn. Trong cấm vệ quân có ba người là cao thủ Thiên Quan cảnh, hai mươi người còn lại cũng là cao thủ Dưỡng Khí kỳ.
Nhìn người của hai bên tụ tập lạo một chỗ tạo ra cảm giác bọn họ đang phô trương thanh thế.
-Điện hạ, ngài đã chuẩn bị xong rồi chứ?
Thấy Chu Nguyên đi ra, Vệ Thương Lan lên tiếng chào hỏi.
Chu Nguyên gật đầu đáp lại.
-Nếu vậy thì chúng ta xuất phát thôi.
Vệ Thương Lan lập tức vung tay lên, quát to.
Ngay khi ông vừa dứt lời thì cả đoàn người của hai bên đều lập tức di chuyển ra khỏi Quận thành đi về hướng Hắc Uyên. Cảnh tượng này tựa như một con sóng đang di chuyển.
Cùng lúc đó, ở phủ thành chủ Hắc Độc thành bên trong Hắc Uyên.
Lúc này, một bóng người đang đứng ở giữa phòng khác, người này chính là Tề Hạo, kẻ đã chạy trốn khỏi Thương Lan Quận cách đây vài hôm.
-Ồ? Tề vương phủ bọn ngươi muốn hợp tác với ta sao?
Trong phòng khách lại vang lên một giọng nói khàn khàn, kẻ lên tiếng là một gã trung niên toàn thân mặc hắc bào, sống mũi hơi nhọn, vẻ mặt lại cười như không cười. Trên mặt hắn lại xuất hiện những vằn đen, mà xung quanh cơ thể của gã bắt đầu tản ra từng luồng khí đen, khiến người khác nhìn vào có cảm giác buồn nôn ghê tởm.
Gã này không ai khác chính là thành chủ nổi tiếng hung ác của Hắc Độc thành trong Hắc Uyên, Hắc Độc vương!
Ngay cả Tề Hạo khi gặp mặt Hắc Độc vương nổi tiếng ác độc này, trên trán hắn cũng toát một tầng mồ hôi, có điều hắn cố gắng kiềm nén sự sợ hãi, giữ vững phong thái của mình mà nói chuyện. Đối với câu hỏi của Hắc Độc vương, hắn gật đầu ôm quyền nói:
-Thời gian này Hắc Uyên xuất hiện di tích mà hoàng thất Đại Chu đã liên thủ với nhóm người Vệ Thương Lan muốn giành lấy bảo vật bên trong di tích. Tuy Hắc Độc thành của ngài là nơi mạnh nhất ở trong Hắc Uyên nhưng mà cũng khó có thể một mình địch lại bọn chúng. Chi bằng chúng ta hợp tác với nhau, như vậy thì khả năng đánh thắng bọn chúng càng lớn hơn.
-Hừ, từ trước đến nay, ta chưa bao giờ sợ lão già Vệ Thương Lan đó.
Hắc Độc vương cười nham hiểm, cặp mắt âm u nhìn chằm chằm vào Tề Hạo, gã nói tiếp:
-Ngươi đừng nghĩ ta không biết việc Chu Kình không có đi đến đây. Chỉ cần không có cao thủ Thái Sơ cảnh như hắn đến đây thì Vệ Thương Lan không thể làm gì được ta cả.
-Cho nên lần này ngươi đến đây, có phải là muốn nhờ ta ra tay tiêu diệt tên Vệ Thương Lan đó đúng hay không?
-Nếu các ngươi muốn ta ra lực giúp vậy cũng phải để cho ta thấy được thành ý đi chứ, nếu không...
Nghe Hắc Độc vương nói như thế, đồng thời Tề Hạo cũng cảm giác được hắc khí bao phủ toàn thân gã cũng trở nên mạnh mẽ hơn lúc trước, cơ thể hắn căng cứng một chút rồi trầm giọng nói:
-Chắc ngài cũng biết, Vệ Thương Lan luôn coi ngài là cái gai trong mắt của hắn, lúc nào cũng muốn giết ngài.
-Ta nghĩ, Hắc Độc vương ngài cũng muốn giải quyết mối họa ngầm này!?
Nghe vậy, gã híp hai mắt lại suy nghĩ. Mấy năm nay Vệ Thương Lan trấn giữ ở Thương Lan Quận, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào hành động của Hắc Độc thành, chỉ cần gã làm cái gì thì Vệ Thương Lan lập tức cho người cản trở, khiến gã gặp rất nhiều phiển toái cho nên trong lòng gã cũng xem Vệ Thương Lan là mối họa cần diệt trừ.
-Chỉ cần Hắc Độc vương giúp bọn ta giành được Hỏa Linh Tuệ, đợi đến lúc bọn ta lật đổ được hoàng thất thì Thương Lan Quận sẽ thuộc về ngài.
-Ồ?
Hắc Độc vương nhíu mày hỏi:
-Ngươi dựa vào đâu để chắc chắn rằng Tề vương phủ các ngươi có thể lật đổ được hoàng thất Đại Chu?
Tề Hạo cười khẩy một tiếng rồi nói:
-Hẳn ngài cũng biết người chống lưng cho Tề vương phủ bọn ta không ai khác chính là vương triều Đại Vũ. Liệu Hắc Độc vương ngài cảm thấy một thứ đang kéo dài hơi tàn sống sót qua ngày giống như hoàng thất Đại Chu có khả năng chống lại Đại Vũ sao?
Hắc Độc vương im lặng suy nghĩ một lát rồi mới nói:
-Bảo bối như Hỏa Linh Tuệ cũng rất có giá trị đối với Hắc Độc thành.
Vẻ mặt Tề Hạo vô cùng bình tĩnh đáp lời:
-Cho dù ngài có chiếm được thì cũng không thể nào giữ được, không tính đến việc Tề vương phủ bọn ta không bỏ qua, thì vương triều Đại Vũ cũng sẽ không đồng ý để yên cho ngài.
Nghe câu đầu của Tề Hạo thì Hắc Độc vương còn cười khẩy một tiếng nhưng khi nghe đến bốn chữ vương triều Đại Vũ, gã lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ e ngại.
Dù sao vương triều Đại Vũ bây giờ không giống như Đại Chu, đất nước hưng thịnh, cường giả cũng rất nhiều, thực lực mạnh hơn Hắc Độc thành của gã gấp mấy lần. Nếu gã chọc vào Đại Vũ thì Hắc Độc vương như gã sẽ thành chó nhà có tang mất.
Có điều, Hắc Độc vương không hề biết rằng Đại Vũ đang tranh chấp với hai vương triều to lớn khác, cơ bản không rảnh để quan tâm đến chỗ xa xôi của bọn hắn.
Ánh mắt Hắc Độc vương lóe lên một cái, qua một lúc sau gã mới chậm rãi nói:
-Được rồi, ta có thể hợp tác với các ngươi.
Nghe vậy, Tề Hạo lập tức vui vẻ trong lòng.
-Nhưng mà...
Gã ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng:
-Điều kiện phải thay đổi một chút, chỉ dùng một tòa thảnh trì Thương Lan quận mà muốn ta ra tay thì không có khả năng. Ta muốn cả Thương Lan Quận cộng thêm hai tòa thành khác ở gần Hắc Uyên.
Nghe Hắc Độc vương nói vậy, vẻ mặt của Tề Hạo lập tức thay đổi. Lãnh thổ của Đại Chu chỉ có mười ba tòa thành trì mà thôi, không ngờ tên này vừa mở miệng thì đòi mất ba thành bao gồm cả Thương Lan Quận, như vậy không khác nào nuốt hết một phần tư lãnh thổ Đại Chu, lòng tham của gã cũng thật lớn.
Chu Nguyên ngươi đừng nghĩ rằng ngươi có thể lôi kéo làm Vệ Thương Lan giúp người thì có thể đắc ý vênh váo. Cuộc chiến trong di tích kỳ này, chưa biết ai mới là người phải bỏ mạng đâu!
Danh Sách Chương: