Ngạo Thiên chính là sát chước thứ nhất mà hắn chuẩn bị cho biến cố không lường trước. Nhưng biến cố này hơi mạnh, chỉ sợ Ngạo Thiên kết hợp với Như Lão cũng chưa bằng Đại tướng quân.
"Tam Nhãn Lang của ta" Một giọng nói cất lên.
Kèm theo đó, một người bay ra từ Phủ Thành Chủ, tiến tới chắp tay trước Đại tướng quân, nói:
"Đây chính là Tam Nhãn Lang mà ta đã thỏa thuận với Đại tướng quân. Nếu có thể, mong ngài không phá hỏng quá nhiều các bộ phận trên cơ thể nó"
Trần Lương nhìn thấy kẻ mới đến, nhíu mày, nói:
"Ngươi là người của Vạn Yêu Tiệm?"
"Chính ta" Lệnh Kha trả lời xong, quay về phía Phủ Thành Chủ nói to "Trấn Khang huynh cũng nên ra mặt đi thôi. Chả nhẽ lại không tạm biệt quý nhân trước khi tiễn hắn lên đường"
"Sao lại gọi ta là quý nhân?" Trần Lương hỏi
"Vì nhờ ngươi mà chúng ta phát tài" Lệnh Kha cười nói
"Thủy Kính Tiên Sinh, hân hạnh gặp mặt" Trấn Khang chào hỏi
"Ngươi lừa ta" Trần Lương nghiến răng tức giận
"Bên tiền, bên nghĩa, bên nào nặng hơn. Ta cũng phải rất đắn đo mới làm ra quyết định này. Không thể không nói, lợi ích ngươi đưa ra rất hấp dẫn. Có điều bọn ta vừa có rủi ro không hoàn thành cam kết, vừa có rủi ro nguy hiểm tính mạng khi phải chiến đấu với Thân Sứ Quân.
Vì vậy bọn ta quyết định làm ra lựa chọn khác. Đi báo tin cho Thân Sứ Quân, bọn hắn chiếm được Hải Hãn Thành, bọn ta có được Tam Nhãn Lang và thêm 400 củ. Với phương án này, hoàn toàn không có bất cứ nguy hiểm gì, lại chắc chắn thành công.
Vì vậy ta đành lựa chọn bất nghĩa với Thủy Kinh huynh. Trấn Khang ta xin có lời tạ lỗi"
"Khốn nạn. Vậy đám người rời khỏi Kinh Châu là giả" Trần Lương nói
"Không hẳn là giả. Bọn hắn rời đi, giả chiến với bên ta ở Mai Châu để còn dụ các ngươi ra trận. Ta đoán thể nào ngươi chả có thám tử ở Mai Châu. Quả nhiên bọn ta ở Mai Châu đánh nhau, các ngươi mới bước ra đánh Kinh Châu.
Muốn đánh Kinh Châu, tất nhiên các ngươi sẽ dốc toàn lực. Hải Hãn Thành lúc này hẳn là vườn không nhà trống. Tiêu diệt các ngươi xong, cầm xuống Hải Hãn Thành là chuyện dễ như trở bàn tay.
Và nếu các ngươi mang theo cả Mắt trận nữa thì càng tuyệt vời"
"Ta đoán người của Kinh Châu và Công Khải Thành đều đang quay trở lại phải không?
"Đúng vậy. có Đại tướng quân ở đây thì điều đó cũng không cần thiết. Nhưng tụ tập lại cho đông vui" Trấn Khang ung dung nói. Trận đánh sắp tới hắn không thấy có điều gì phải lo lắng
"Nếu ngươi giao ra Mắt trận của Hải Hãn Thành, ta sẽ thả 10 người rời đi" Đại tướng quân nói "Tất nhiên là loại trừ ngươi, Như Lão và tên tóc đỏ này"
Vừa nghe thấy lời của Đại tướng quân Khả Hãn, đám Trưởng lão khách khanh nhìn nhau. Một vị nam tử trung niên tên Phạm Bằng nói:
"Đại thế đã mất, môn chủ, Như Lão, các ngươi hãy giúp bọn ta một con đường sống. Nếu các ngươi mang theo Mắt trận, hãy đưa cho bọn hắn"
Trần Lương tâm tình trở nên cực kỳ khó chịu. Trước đó, bọn hắn không muốn phải tham gia chiến tranh thì cũng thôi đi, Trần Lương có thể chấp nhận chuyện đó. Nhưng giờ đang là giáp mặt cường địch, lại lâm trận rút lui. Đây là cỡ nào nhục nhã, cỡ đàng đáng ghét.
Trần Lương quay ra sau, nói:
"Những kẻ nào muốn rời đi, liền đi đi, ta sẽ không ngăn cản. Còn bọn ta ở đây, kẻ địch cũng không đuổi theo các ngươi"
Phía đối diện, đám người Đại tướng quân không nói gì, chỉ mỉm cười xem trò vui.
"Đa tạ môn chủ" Phạm Bằng nói rồi quay qua nhìn mọi người "Ai theo ta rời đi?"
Đám Trưởng lão khách khanh đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc có 2 người nữa là 2 Hoàng cấp võ giả gật đầu với hắn.
Cuối cùng Phạm Bằng, tu vi Huyền cấp nhất huyệt dẫn theo 2 Hoàng cấp võ giả rời đi. Những người khác, dù không muốn chết, nhưng dù sao cũng đã tham gia trận chiến, không muốn lâm trận rút lui. Dù sao kế hoạch này là bọn hắn tự nguyện tham gia, tự nguyện đồng ý với điều kiện của Trần Lương chứ không ai ép.
"Khá lắm, vẫn còn rất nhiều người ở lại. Có lẽ ngươi cũng nên hiện thân giúp quân ta giảm bớt thương vong" Đại tướng quân Khả Hãn nói
Trần Lương nghe Khả Hãn nói nhưng hoàn toàn không hiểu chuyện gì, đưa mắt nhìn sang Như Lão cũng thấy lão lắc đầu không hiểu.
"Ý Đại tướng quân là..."
Trần Lương còn chưa nói hết câu, một dao găm phẩm cấp Thiên Thánh Khí đã đưa tới trước cổ hắn. Tiên Cô nói:
"Đại tướng quân, tên này chính là đầu não của bọn chúng, vai trò còn hơn cả Như Lão"
"Tiên Cô, ngươi làm cái gì vậy" Như Lão quát lên. Hắn từ trước đến nay một mực yêu quý Tiên Cô.
"Như Lão, từ sau khi Hải Hãn Đại tướng quân chết, ta đã đầu nhập Thân Sứ Quân, làm gián điệp cho Khả Hãn Đại tướng quân. Ngươi thức thời buông vũ khí, ta sẽ xin cho ngươi được sống" Tiên Cô nói
"Mùi Sứ Quân bị phục binh tấn công, tử trận mất 2 Trưởng lão khách khanh. Là do ngươi cung cấp thông tin cho Thân Sứ Quân?"
"Đúng vậy"
"Tại sao? Hải Hãn Đại tướng quân đối xử với ngươi không tệ. Bản thân ta cũng rât tốt với ngươi. Tại sao lại phản bội ta?
"Ta trung thành với Hải Hãn Đại tướng quân, không phải với ngươi. Gia nhập Thân Sứ Quân, ta cũng sẽ trung thành với Khả Hãn Đại tướng quân. Vốn dĩ ta là người của Thân Sứ Quân, không hề phản bội ngươi" Tiên Cô nói
"Tin vui là sau hôm nay, quân ta hoàn toàn trong sạch, đoàn kết 1 lòng" Trần Lương thản nhiên nói
"Tin buồn là sau hôm nay, à với ngươi thì không còn sau hôm nay nữa" Tiên Cô chế giễu Trần Lương, xong ngước nhìn Khả Hãn hỏi:
"Đại tướng quân, người muốn làm gì hắn? Tên này có rất nhiều bí mật"
"Giết hắn đi, tránh đêm dài lắm mộng" Đại tướng quân ra lệnh
Khả Hãn vừa dứt lời, Trần Lương giơ tay lên, muốn cầm lấy dao găm. Có điều trước khi hắn kịp nắm lấy dao găm, Tiên Cô đã dùng hết sức mạnh cắt ngang cổ hắn.
Tiên Cô đắc thủ thành công, một tia huyết dịch bắn ra từ cổ Trần Lương, trên dao găm cũng đã dính máu tươi. Nàng đang định bỏ chạy thì một cánh tay chộp lấy nàng, quăng nàng về phía Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên há to mồm, cắn ngập cổ Tiên Cô. Đầu Tiên Cô nhanh chóng bị Ngạo Thiên nhai thành mớ thịt.
Mọi hành động đều diễn ra rất nhanh. Người chụp Tiên Cô quăng về phía Ngạo Thiên là Trần Lương. Nhục thân hắn quá mạnh, Tiên Cô bị ném đi thân bất do kỷ. Cổ Trần Lương quả thật bị cắt ra nhưng vết thương không sâu, trong chốc lát liền phục hồi như chưa từng bị cắt.
Tiên Cô tuy là Huyền cấp sơ giai võ giả, nhưng thuộc hàng tầm thường võ giả, lực tay, nhục thân, nguyên khí đều không mạnh, muốn làm trọng thương Trần Lương mà không dùng đến võ kỹ là rất khó.
"Khá lắm, hèn gì có thể đứng đầu một phái"
"Đại tướng quân có muốn xem pháo hoa không?" Tự nhiên Trần Lương nói ra 1 câu không đầu không cuối.
"Ý ngươi là sao?" Đại tướng quân hỏi lại. Hắn không hiểu, thuộc hạ của hắn không hiểu, Mùi Sứ Quân cũng không ai hiểu.
Đại tướng quân Khả Hãn vừa dứt lời, phía sau hắn 15 trượng xuất hiện 1 con Đại Địa Ngưu Ma Vương và 2 Kim Thiết Nhân.
Đại tướng quân nhận ra phía sau có vấn đề, liền quay người lại, chỉ kịp nhìn thấy thoáng qua 1 con trâu thì nó đã lại biến mất. Tiếu Ngạo lại tiếp tục na di rời đi, để lại 2 Kim Thiết Nhân đã kích hoạt tự hủy xong.
Đám thuộc hạ vừa quay ra sau, chỉ nghe Đại tướng quân hét lên 1 tiếng "Phòng thủ".
Ngay sau đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khắp Kinh Châu. 2 Kim Thiết Nhân tự hủy tạo ra 1 vụ nổ khủng khiếp, lấy bọn chúng làm tâm chấn, lan ra xung quanh.
Trần Lương đứng cách đó 2 dặm mà còn cảm thấy rát cả da mặt, có thể thấy được uy lực của vụ nổ mạnh mẽ dường nào. Khai Thiên Môn tự hủy, tạo ra lực công phá gấp 20 lần lực tấn công của nó
2 Kim Thiết Nhân chính là sát chước thứ 2 của Trần Lương để đối phó với biến cố xảy ra.
Kho tàng đầu tiên Hải Thượng Trung để lại có 1 Kim Thiết Nhân và 1 Ngân Thiết Nhân. Kho tàng thứ hai có 1 Kim Thiết Nhân. Lúc trước, cả 2 Kim Thiết Nhân Trần Lương đều đưa cho Tuyết Hoa để nàng có thứ phòng vệ bản thân. Trận chiến này, hắn đã mượn lại nàng cả 2. Nếu không dùng sẽ trả lại.
Vụ nổ từ 2 Kim Thiết Nhân gây ra tổn thương nghiêm trọng cho Thân Sứ Quân. Đám phàm binh đứng trong vòng 1 dặm đều triệt để tử vong.
Những tiên nhân đứng gần Đại tướng quân là những người đứng gần Kim Thiết Nhân nhất, bị vụ nổ bao trùm toàn thân, rơi xuống đất, sống chết khó phân.
Nhìn sơ bộ, có thể thấy được 19 tiên nhân rơi rụng từ trên cao, trong đó rất ít người có thể đứng dậy.
Riêng Đại tướng quân, người chịu thiệt hại nặng nề nhất mà không chết, cũng nhận lấy trọng thương thổ huyết.
"Tấn công" Trần Lương hô vang
Đám người Như Lão đang ngẩn ra vì diễn biến vô cùng bất ngờ này, được tiếng hô của Trần Lương khiến bọn hắn tỉnh táo lại, vui mừng xung phong tấn công. Riêng Như Lão cùng Ngạo Thiên tập trung tấn công Đại tướng quân.
Trần Lương bước xuống nơi đang đứng 12 Hoàng cấp cùng 6 Huyền cấp. 6 Huyền cấp người đang tập trung truyền sức mạnh cho Như Lão. 12 Hoàng cấp người, có 6 người đang chờ Trần Lương tới để thi triển Thất Tinh Bắc Đẩu, còn lại 6 người chính là làm nhiệm vụ bảo vệ 12 người kia.
Trận chiến giữa Đại tướng quân với Như Lão và Ngạo Thiên đang diễn ra khốc liệt với lợi thế nghiêng về số đông. Đại tướng quân sở hữu phong thuộc tính tạo ra vô số phong nhận từ bốn phương tám hướng chém tới đối phương.
Ban đầu Như Lão còn vất vả chống đỡ, nhưng sau đó thấy Ngạo Thiên có thể đẩy đi mọi phong nhận tới gần, lão liền yên tâm vận khí đánh ra đòn tấn công mạnh nhất của mình về phía Đại tướng quân Khả Hãn.
Đại tướng quân có thương thế trong người, lại nhận phải đòn tấn công của Như Lão khiến các vết thương càng nhiều hơn. Sức mạnh Như Lão lúc này chỉ còn cách Đại tướng quân một khoảng cách nhỏ. Ngạo Thiên cũng thế, sức mạnh nó đã tăng lên rất nhiều lần so với cách đây 10 năm.
Trần Lương sau khi được tăng sức mạnh nhờ Thất Tinh Bắc Đẩu, hắn cũng tham gia chiến đấu, nhưng là đành với các võ giả khác, không tham gia đánh Đại tướng quân.
Hắn rất muốn chính tay đánh chết Trấn Khang, có điều tên này đã bị vụ nổ giết chết.
Các trận chiến rất nhanh kết thúc. Thân Sứ Quân sau vụ nổ, sức mạnh đã giảm rất nhiều, kém rất nhiều so với Mùi Sứ Quân, vì vậy chiến đấu cấp độ tiên nhân nhanh chóng kết thúc. Ở cấp độ phàm binh, do số lượng quá đông nên vẫn chưa dừng lại.
Trần Lương cùng tướng lĩnh phía Như Lão và các Trưởng lão khách khanh tham gia vây công Đại tướng quân, không cho hắn có cơ hội chạy trốn.
Đại tướng quân Khả Hãn bị đánh nát tươm, cơ thể nhuốm đầy máu tươi. Trần Lương đang muốn có thêm phong thuộc tính, vì vậy đã tiến tới hút Nhân Sinh của Khả Hãn vào trong cơ thể. Đây cũng là biện pháp bắt giữ tốt nhất. Đại tướng quân đã hoàn toàn bị phế tu vi.
Trần Lương đọc trí nhớ của Khả Hãn. Từ trong đó, hắn nhận được 1 tin tức vô cùng tuyệt vời
Trận chiến trên cao kết thúc, trận chiến bên dưới cũng dừng lại. Phàm binh bên Thân Sứ Quân nhìn thấy phía trên hoàn toàn thua trận, nên không còn ý chí chiến đấu, bỏ vũ khí đầu hàng. Số lượng phàm binh ở 2 bên đều giảm đi một phần ba.
"Mọi người, lại đây một chút. Ta có chuyện muốn bàn" Trần Lương cho gọi tất cả tiên nhân
"Như Lão, ngươi còn sức đánh tiếp không?" Trần Lương nhìn cơ thể đầy vết thương trên người Như Lão, hỏi
"Ý ngươi là...?" Như Lão nghi vấn
"Ta muốn tiếp tục đánh chiếm Khả Hãn Thành. Khả Hãn Đại tướng quân đã chết. Khả Hãn Thành chắc chắn bị xâm chiếm. Nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội này thì quá đáng tiếc" Trần Lương nói
-------
Chap sau vẫn còn 1 biến cố. Các đạo hữu đoán được không?
Truyện Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân : chương 151: lật mặt
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
-
N/A
Chương 151: Lật Mặt
Danh Sách Chương: