Kế hoạch của Trọng Đạt không cần dùng đến một binh một tốt, cái hắn dùng, chính là miệng lưỡi thế gian.
Hắn lan truyền thông tin trong dân chúng và binh lính, rằng Mùi Sứ Quân đã ký hiệp ước đầu hàng, trong vòng 2 năm sẽ giải giáp vũ khí và không được phép đêm quân đi tấn công. Thông tin được lan truyền vô cùng nhanh, đến mọi nơi trên khắp Giang Đông Quốc.
Chỉ sau 3 tháng, thông tin đã mang lại hiệu quả rất tích cực. 20 thành thị vốn trực thuộc Mùi Sứ Quân đã công bố tự trị, không liên quan gì đến Như Lão và Mùi Sứ Quân.
Cuối năm là thời điểm các lộ chư hầu phải mang cống vật đến Hải Hãn Thành, nhưng đã quá hạn 1 tuần mà lượng chư hầu tiến cống còn chưa đến một nửa có mặt. Như Lão cho sứ giả đi đến gặp từng chư hầu thì đều nhận được câu trả lời:
"Từ nay bọn hắn sẽ không tiếp tục nằm dưới sự bảo hộ của Mùi Sứ Quân. Vì vậy cống vật không cần phải đưa đi"
Như Lão vô cùng tức giận. Đội quân hiện tại của hắn hoàn toàn thừa khả năng đập tan những thế lực chư hầu kia. Nhưng theo hiệp ước, Mùi Sứ Quân không được đem quân đi đánh bất kỳ nơi nào. Vì tranh thủ 2 năm thời gian, hắn đành phải nhẫn nhịn chịu nhục.
Nhiều cường giả cũng bắt đầu lung lay lòng trung thành. Thời điểm Mùi Sứ Quân hạ gục Khả Hãn Đại tướng quân, rồi đến Lý Thiên Ân Đại tướng quân, tương lai của Mùi Sứ Quân là vô cùng sáng sủa, vì vậy kéo theo nhiều tiên nhân gia nhập, không chỉ võ giả, mà còn luyện đan sư, Luyện khí sư, Trận Pháp Sư, Trí Thức Sư...
Những người gia nhập lâu, lòng trung thành được bồi đắp qua thời gian dàn, tự nhiên là tinh thần ổn định. Còn những người mới tham gia Mùi Sứ Quân từ 5 năm trở lại, lúc này đều đang tính đường lùi. Có người lựa chọn lẳng lặng ra đi, còn đa phần là gặp nhau trao đổi bàn tính tương lai.
1 năm trôi qua, Trọng Đạt vẫn không nghe ngóng được tin tức của Khai Thiên Môn, của Thủy Kính Tiên Sinh.
"Chả có nhẽ bọn hắn thật rời khỏi Giang Đông Quốc"
Đây là câu hỏi đã nhiều lần xuất hiện trong đầu Trọng Đạt trong mấy tháng trở lại.
Với thực lực hiện tại của Mùi Sứ Quân, chỉ cần Lã Vọng Đại tướng quân dẫn binh đi đánh cũng đủ san bằng kẻ địch. Nhưng Trọng Đạt không thể làm thế. Không phải bởi vì hắn muốn tuân thủ hiệp ước ký với Mùi Sứ Quân, mà là Tý Sứ Quân bọn hắn đã đồng ý để vùng đất phía nam lại cho Dần Sứ Quân. Nếu tự ý tấn công mà không có sự đồng ý của 2 Sứ Quân kia, chỉ sợ Tý Sứ Quân sẽ trở thành mục tiêu tấn công trước cả Mùi Sứ Quân.
Trọng Đạt đã từng 1 lần bàn bạc với 2 Sứ Quân kia, muốn sớm 1 năm tấn công, toàn diệt Mùi Sứ Quân. Hắn cho rằng không nên để Thủy Kính Tiên Sinh đạt được 2 năm rảnh rỗi như hiệp ước, do lo sợ đối phương có hành động mờ ám. Đáng tiếc đề xuất đã bị cả 2 từ chối.
Về phía Dần Sứ Quân, 3 người Hiển Vinh Đại tướng quân, Quang Hoàng Đại tướng quân và Đại quân sư Điêu Thuyền đều đồng ý là không cần phải sớm 1 năm tấn công Mùi Sứ Quân. Biểu hiện 1 năm qua của Mùi Sứ Quân cho thấy bọn hắn ngày càng suy yếu. Qua 1 năm nữa, nếu Mùi Sứ Quân không trao trả lãnh thổ, đánh cũng không muộn.
Hiện giờ Dần Sứ Quân phải tính toán giữ sức, thậm chí tăng cường binh lực để sau này tranh đua với 2 Sứ Quân còn lại.
Phía Thìn Sứ Quân cũng đã thấy được kế ly gián của Trọng Đạt có hiệu quả, Mùi Sứ Quân ngày càng yếu kém, để càng lâu, càng dễ đánh.
Trọng Đạt không thuyết phục được 2 Đại quân sư kia, cũng đành chịu, đêm đêm lo lắng nhìn trời.
Như Lão tâm trạng không khá hơn Trọng Đạt là bao. Tuy đã nắm được kế sách của Trần Lương, nhưng đấy vẫn chỉ là lời nói. Hiện giờ cả Trần Lương và Khai Thiên Môn biến mất, không một dấu vết, không một tin tức trả về, Mùi Sứ Quân thì ngày càng tan rã, Như Lão lòng như lửa đốt.
Tình thế càng nguy nan hơn khi mà thời hạn 1 năm đã qua, Như Lão lại phải di chuyển toàn quân rời khỏi Hải Hãn Thành, đóng quân ở Kinh Châu. Sự tan rã của Mùi Sứ Quân diễn ra ngày càng nhanh, số lượng đào quân ngày càng lớn.
Trái ngược với tình thế khẩn cấp nơi phương xa, Trần Lương hiện giờ vẫn đang ngày ngày trồng rau, đọc sách, tắm nắng và bắt kiến.
Nhờ có Đạo Thần Thông Cường Sinh Mộc, Lang Cải Thái phát triển nhanh gấp đôi bình thường, đã đến độ thuần thục, chỉ vài tháng nữa là trưởng thành hoàn toàn.
Trước căn nhà và vườn rau của Trần Lương, thỉnh thoảng lại có người đi qua. Nhìn thấy hắn bắt kiến, có người dừng lại nói:
"Đạo hữu, ngươi không nên trồng Lang Cải Thái ở đây"
"Vì sao?" Trần Lương đang vạch lá tìm kiến, ngước nhìn người lạ, hỏi
"Vì nơi đây có rất nhiều Địa Hỏa Nghĩ. Lang Cải Thái sẽ thu hút toàn bộ Địa Hỏa Nghĩ của Hỏa Phượng Sơn, khiến ngươi mỗi thời khắc đều phải mở 2 mắt trông coi vườn rau. Chỉ cần chểnh mảng một chút, Địa Hỏa Nghĩ sẽ rất nhanh ăn trụi cả vườn rau"
"Đa tạ đạo hữu chỉ điểm, ta đã trót thì đành làm đến cùng. Sau vụ rau này sẽ rời đi"
"Còn một nguy hiểm khác" người lạ nói tiếp "đến từ Hậu Nghĩ. Nếu ngươi bắt quá nhiều Địa Hỏa Nghĩ sẽ dễ dẫn đến Hậu Nghĩ mang theo cả đàn Nghĩ tấn công. Lúc đấy thì đừng nói vườn rau, ngươi không chạy nhanh thì mạng cũng chả còn"
"Ta sẽ chú ý" Trần Lương gật đầu nói
Lòng tốt đã bỏ ra, lời nói đã khuyên xong, người lạ nhún vai bước tiếp. Bản thân hắn thấy Diệm Lai Thạch chỗ này rất phù hợp trồng Lang Cải Thái nên từng thử 1 lần. Cuối cùng phải nhổ bỏ cả vườn do bị Địa Hỏa Nghĩ cắn phá sạch.
Người lạ rời đi, Trần Lương tiếp tục mang bao tay bắt Địa Hỏa Nghĩ. Tất cả Địa Hỏa Nghĩ hắn đều bắt, bỏ vào 1 cái lu, tính đến giờ đã được trăm con.
Địa Hỏa Nghĩ cơ thể chỉ nhỏ bằng ngón tay út, lực chiến cũng không có gì đáng nói, nhưng lại là yêu thú cấp 8. Điểm đặc biệt của bọn chúng là không sợ hỏa diễm. Trên Cửu Giới, rất hiếm có loại hỏa diễm làm bị thương được Địa Hỏa Nghĩ.
Ngay cả địa hỏa dưới tầng sâu của Hỏa Phượng Sơn cũng không làm gì được Địa Hỏa Nghĩ. Nơi đấy, cho dù Địa cấp đại viên mãn cường giả đi xuống tìm tiên vật, cũng phải cẩn thận từng ly từng tý. Còn Địa Hỏa Nghĩ lại có thể bơi lội tự do trong đó.
Hậu Nghĩ là yêu thú cấp 9, thường dẫn dắt một đàn mấy chục vạn con Địa Hỏa Nghĩ. Chỉ một tiếng ra lệnh, Hậu Nghĩ có thể yêu cầu cả đàn Địa Hỏa Nghĩ đi vào chỗ chết mà không con nào phản đối.
Tất nhiên nó sẽ không làm thế. Để xứng đáng với lòng trung thành của Địa Hỏa Nghĩ, Hậu Nghĩ vừa là bộ não suy nghĩ cho cả đàn, vừa là cơ thể bảo vệ bọn chúng.
Địa Hỏa Nghĩ chỉ có 1 cách tấn công là dùng răng sắc cắn kẻ địch, con mồi. Khi kẻ địch bị cắn, địa hỏa trong cơ thể Địa Hỏa Nghĩ sẽ theo vết cắn, xâm nhập vào trong cơ thể kẻ địch phá hoại từ bên trong.
Hậu Nghĩ thì lợi hại hơn nhiều. Nó có thể bay, có thể phun địa hỏa để tấn công, có thể dùng đuôi dài phòng thủ. Quan trọng nhất là nó đã khai mở linh trí, thông minh cực đỉnh so với Địa Hỏa Nghĩ phổ thông.
Mỗi ngày, Trần Lương đều bắt tới mấy chục con Địa Hỏa Nghĩ. Vườn rau của hắn đã có nhiều chỗ rách nát do bọn chúng cắn trộm lúc hắn đang đả tọa khôi phục nguyên khí. Sử dụng Đạo Thần Thông Cường Sinh Mộc khiến nguyên linh khí của hắn tiêu hao nhanh chóng.
Chỉ còn lại 4 tháng nữa là kết thúc hiệp ước 2 năm giữa Mùi Sứ Quân và liên minh Hợp Tung. Cả Giang Đông Quốc đang nín thở chờ đợi kỳ biến khi hiệp ước kết thúc. Mọi cuộc chiến trên Giang Đông Quốc đều không còn.
Tại các tửu quán đều bàn tán xôn xao về sự yên tĩnh này của Giang Đông Quốc. Có người nói nó là dấu hiệu cho sự yên bình ngàn năm tới. Có người lại nói nó là dấu hiệu cho gió tanh mưa máu, nhân dân lầm than trên khắp Giang Đông Quốc. Có người lại không nói gì, chỉ uống rượu xem thời cuộc.
Trần Lương dường như vẫn sống theo phương châm Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn người đến chốn lao xao. Hắn vẫn hàng ngày chăm rau, bắt kiến, chờ đợi sự xuất hiện của Hậu Nghĩ. Hắn đã phải bỏ kiến vào 3 lu mới chứa hết được số lượng tù nhân Địa Hỏa Nghĩ.
Trái ngược với sự yên tĩnh của Giang Đông Quốc, sự bình thản của Trần Lương, bên trong Tiểu Cửu Giới liên tục là những ngày hân hoan, náo nhiệt.
Khởi đầu chính là liền một lúc 4 người Ưng Sát, Chu Minh, Tuyết Phi, Càn Sủng đồng thời đột phá, tạo ra 2 Phật Độ Chúng Sinh và 2 Vạn Đạo Quy Khu. Từ bọn hắn, lại có tiếp 22 người khác đột phá ở các cấp khác nhau, từ Nhất Tinh cho tới Hoàng cấp.
Từ lúc đó cho đến nay, mỗi năm đều có ít nhất 10 người bước vào quá trình Phật Độ Chúng Sinh, Vạn Đạo Quy Khu. Xong từ đó lại mang về nhiều đột phá trong các cảnh giới khác.
Mỗi 1 năm, Tuyết Hoa sẽ dành 1 ngày để mọi người báo cáo tình trạng tu luyện của bản thân. Đến ngày này, luôn có ít nhất trăm người đứng dậy thông báo đã tăng lên mấy tiểu cảnh giới hay đại cảnh giới. Mọi người nhìn nhau phấn chấn. Niềm vui và khí thế của nhân lực Khai Thiên Môn đã lên tới đỉnh điểm. Lòng trung thành cũng từ đó mà tăng lên một mảng lớn. Từ nay về sau, không còn đệ tử, trưởng lão nào nghi ngờ mệnh lệnh của môn chủ.
Thiên Đạo Mộc cũng đã mọc thêm trái 2 Thiên Đạo Quả nhưng không ai đưa tay lên hái. Mọi người đều biết, chỉ có môn chủ mới có quyền động vào Thiên Đạo Quả. Bọn hắn đều biết môn chủ đã có 4 Thiên Đạo Quả trong tay, lại nhìn về 2 Thiên Đạo Quả treo lủng lẳng trước mặt. Đây chính là động lực để mọi người cố gắng thi đua lập thành tích.
Còn lại 3 tháng, Trần Lương dần trở nên sốt ruột, không còn tiếp tục bắt sống Địa Hỏa Nghĩ mà trực tiếp giết chết. Địa Hỏa Nghĩ không sợ hỏa nhưng lại rất sợ lôi, dễ dàng bị lôi điện giật chết.
Trần Lương chưa tu luyện võ kỹ hệ lôi mạnh nhất mà hắn biết do thiếu nhiều điều kiện, nhưng cũng đã tạm tu một bộ lôi quyền từ lâu. Giật chết Địa Hỏa Nghĩ thì không cần đến võ kỹ, nhưng nếu gặp Hậu Nghĩ thì không dám nói trước.
Còn 2 tháng, cuối cùng Hậu Nghĩ cũng trồi lên khỏi mặt đất, mang theo một đàn đếm không hết số lượng Địa Hỏa Nghĩ đối mặt với Trần Lương.
Vừa nhìn thấy Hậu Nghĩ, Trần Lương ngay lập tức cho Thân Hóa Lôi Đình, đồng thời đặt 1 tay lên một trong ba cái lu, cho sấm sét chạy vờn quanh lu. Hắn nói:
"Ngươi dám manh động, các con của ngươi liền chết không có chỗ chôn. Ta không có thù oán và không muốn tổn thương các ngươi, chỉ muốn ngươi làm cho ta 1 việc"
Hậu Nghĩ đã khai mở linh trí, tiếp xúc nhân loại không ít, hẳn là từ hành động và lời nói có thể hiểu Trần Lương muốn gì.
Hắn lấy ra 1 tờ giấy vẽ 2 đồ vật. Hắn thu tay khỏi chiếc lu, sấm sét quanh lu biến mất. Hắn chỉ tay vào 2 đồ vật, nói:
"Lấy cho ta 2 thứ này, ta thả toàn bộ rời đi, đồng thời còn tặng cho các ngươi cả vườn rau này"
Hậu Nghĩ nhìn chằm chằm vào cơ thể Thân Hóa Lôi Đình của Trần Lương. Nó biết rằng cho dù nó cùng với mấy ngàn Địa Hỏa Nghĩ liều chết xông lên cũng khó gây tổn thương được cho kẻ địch.
Hậu Nghĩ đã sống ở Hỏa Phượng Sơn hơn 2000 năm, nó từng nhìn thấy 2 đồ vật kia ở dưới rất sâu trong lòng đất, xuyên qua tầng Địa Hỏa phổ thông, chạm đến tầng Cực Địa Hỏa nóng đến mức Địa Hỏa Nghĩ bình thường cũng khó đi tới.
2 vật đó đã nằm tại nơi sâu kia từ rất lâu, trước cả khi nó sinh ra. 2 vật đó trông rất khác với hoàn cảnh xung quanh, dường như được lấy từ nơi khác đặt vào mà không phải do đại địa sinh ra.
Hậu Nghĩ đã 3 lần nhìn thấy 2 vật đó. Lần đầu là nó vô tình nhìn thấy khi đang đi thăm quan lòng đất. Lần thứ 2, 3 là do tò mò muốn khám phá vật đấy là gì nhưng dù nó làm gì cũng đều không thể chạm vào 2 vật đấy. Vì vậy nó đành bỏ qua.
Hậu Nghĩ hiểu ý Trần Lương, nhưng không nói được tiếng nhân loại, vì vậy làm ra dấu hiệu đặt tay lên rồi rút tay về.
Trần Lương lấy 1 chiếc kim ra, đưa cho Hậu Nghĩ, nói:
"Ngươi cầm chiếc kim này chọc thủng không gian ở đó là lấy được 2 đồ vật"
Hậu cầm lấy kim, suy nghĩ một lúc rồi dẫn đàn Địa Hỏa Nghĩ rời đi.
Truyện Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân : chương 177: miệng lưỡi thế gian
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
-
N/A
Chương 177: Miệng Lưỡi Thế Gian
Danh Sách Chương: