Tiệc chiến thắng kéo dài đến hết đêm chưa tận, cũng chưa thấy Như Lão đến gặp Trần Lương. Khai Thiên Môn thông báo tiệc khen thưởng sẽ kéo dài 1 tháng.
Đến ngày thứ ba, Như Lão mang theo tùy tùng ngự giá Phủ Thành Chủ, tiến đến nơi Trần Lương đang tiếp đón đối tác.
Hơn trăm năm kinh doanh ở Giang Đông Quốc, Khai Thiên Môn đã tạo được nhiều mới quan hệ sâu và rộng. Hiện giờ Khai Thiên Môn như mặt trời ban trưa, cho dù là các đối tác xa gần, hay cả những người không quen biết cũng mang lễ vật tới chúc mừng Khai Thiên Môn.
Số lượng người đến thậm chí còn nhiều hơn so với người đến chúc mừng Như Lão. Lí do một phần mọi người đều biết Khai Thiên Môn nâng đỡ Như Lão lên làm quốc chủ, một phần đông hơn là do có các tiểu thế lực. Khai Thiên Môn dù sao vẫn là 1 môn phái, vì vậy bước chân qua cửa Khai Thiên Môn dễ dàng hơn nhiều so với vào Hoàng Cung.
Như Lão vừa đến, các trưởng môn, trưởng phái cùng quay ra cúi chào. Hắn chưa làm lễ đăng quang, chưa chính thức là quốc vương, lại mới chỉ là Huyền cấp tu vi, vì vậy còn chưa được người khác hành lễ.
"Các vị, ta có việc riêng cần gặp Thủy Kính Tiên Sinh" Như Lão nói
Đám người ở đây nghe thế liền không dám ở lại, tạm biệt Trần Lương. Thuộc hạ của Như Lão, Trần Lương cũng lùi ra, để lại sự riêng tư cho 2 người.
Trần Lương mỉm cười nói với Như Lão:
"Ngài đã soạn xong thỏa thuận để đàm phán chưa?"
"Ta cũng là vì việc này mà đến hỏi ý kiến môn chủ. Ngươi có muốn yêu cầu gì trong thỏa thuận?" Như Lão hỏi
"Ta không có yêu cầu gì. Như ta đã nói, ta sẽ không tham gia vào việc nội bộ Giang Đông Quốc. Chỉ là sau này Khai Thiên Môn có kinh doanh thì mong được Như Lão chiếu cố"
"Ngươi đã có đội quân mạnh nhất Giang Đông Quốc, còn cần gì ta chiếu cố"
"Dù thế nào vẫn cần có quốc vương giúp đỡ sẽ thuận lợi hơn. Huống hồ ta chỉ định để lại một nửa binh lực, còn lại sẽ ra bên ngoài xây dựng thế lực. Ta nói rồi, Giang Đông Quốc chỉ là bàn đạp để Khai Thiên Môn vươn ra khắp Cửu Giới. Như Lão ngươi hoàn toàn có thể ăn ngon ngủ yên trên ngai vàng của mình"
"Không phải ta không muốn tin, nhưng ngươi đã bỏ công sức trăm năm, hiện tại có đủ khả năng chiếm Giang Đông Quốc vào tay, lại không lấy mà nhả ra cho ta. Điều này thật quá bất hợp lý. Nếu ngươi đòi điều kiện gì đó cho bản thân, ta còn thấy có lý"
"Ta đã nói điều này nhiều lần rồi. Mục đích của ta vào Giang Đông Quốc là để luyện binh. Chính ngươi cũng biết, Khai Thiên Môn hiện tại so với Khai Thiên Môn lúc ngươi mới đến, là thế nào chênh lệch. Sức mạnh phải nói là tăng lên mấy trăm lần.
Ta không muốn đòi điều kiện, vì thực tế không cần thiết. Ta làm thế này, cũng là muốn tốt cho ngươi, để các Đại tướng quân và những người khác dễ chấp nhận ngươi hơn. Nếu ngươi giành quá nhiều quyền lợi cho Khai Thiên Môn, họ sẽ nghĩ ngươi là bị ta thao túng, sớm muộn cũng sẽ làm phản"
"Thôi được, bỏ qua chuyện này. Ngươi nói có thể giúp ta lên Địa cấp trong vòng 1 tháng?"
"Đúng vậy. Ngươi nếu chỉ là Huyền cấp sẽ rất khó để mọi người thần phục. Vì vậy ta dành tặng cho ngươi 1 viên đan dược giúp ngươi đột phá tu vi. Tất nhiên là phải kết hợp với bảo vật thời gian của ta thì mới kịp"
"Khải Huyền cũng là nhờ viên đan dược này mà lên Địa cấp?"
"Không, Khải Huyền là luyện hóa Băng Hỏa Bất Diệt Hoa"
"Ngươi còn Băng Hỏa Bất Diệt Hoa không? Như Lão vội hỏi. Hắn không thích luyện hóa đan dược mà bản thân không rõ nguồn gốc.
"Tất nhiên là không. Ngươi nghĩ Băng Hỏa Bất Diệt Hoa là rau cải ngoài chợ, muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu chắc"
"Ha ha, là ta sai. Có thể cho ta mượn bảo vật thời gian để ta luyện hóa tại trong hoàng cung được không? Ta muốn đột phá tại Hải Hãn Thành để tưởng nhớ Hải Hãn Đại tướng quân" Như Lão một bộ dáng chân thành, nói
Vương Đô đã bị Bất Diệt Kim Quy phá hủy hoàn toàn, Kinh Châu thì nằm trong tay Trần Lương, vì vậy Như Lão sử dụng Hải Hãn Thành làm vương đô tạm thời.
"Rất tiếc, không thể được. Bảo vật thời gian chỉ có thể để trong Tiểu Cửu Giới"
"Chúng ta là người một nhà, lúc này cũng không còn kẻ chống đối nào, ta đảm bảo mượn đồ xong chắc chắn trả lại được" Như Lão vẫn nài nỉ
"Như Lão, t cầm bảo vật trong tay còn thấy không yên tâm, chỉ dám để trong Tiểu Cửu Giới 12/12 canh giờ. Bảo đưa nó cho ngươi cầm là không thể nào. Nếu ngươi không muốn lên Địa cấp, vậy có thể rời đi, ta không ép. Trong chuyện này ta không có bất kỳ lợi ích gì"
"Ta muốn, ta muốn. Nhưng ta thấy không cần quá gấp gáp bước vào Địa cấp, bế quan 2, 3 năm cũng không thành vấn đề. Ngươi trước đưa cho ta đan dược, sau có thời gian rảnh ta sẽ tự bế quan luyện hóa nó"
"Không thể được. Ngươi mới Huyền cấp, lên làm quốc vương thì nói ai nghe. Mấy Đại tướng quân kia, mặc dù là đầu hàng, nhưng sẽ coi Khai Thiên Môn như kẻ địch. Ngươi nếu không đủ năng lực trấn áp bọn hắn, vậy ta liền rút toàn bộ Khai Thiên Môn rời khỏi Giang Đông Quốc. Ở lại một nơi xung quanh toàn kẻ địch thì sao mà làm ăn tốt được"
"Liên minh 4 Sứ Quân đánh không lại ngươi. Hiện giờ các nơi nịnh nọt ngươi còn không hết, nào có kẻ dám có ý đồ xấu"
"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu có nhiều kẻ hợp nhau lại cùng đâm lén Khai Thiên Môn thì phát triển rất khó khăn. Một nửa Khai Thiên Môn và cả bản thân ta đều rời khỏi đây, ngươi thì lại quá yếu để quần hùng khuất phục. Lúc đấy Hoàng Long đứng lên tụ tập người chống lại ngươi, ngươi đỡ nổi sao. Ngươi không đỡ nổi, Khai Thiên Môn ắt bị liên lụy. Vậy ta nên sớm rút toàn bộ khỏi đây cho an toàn"
"Vậy ngươi chỉ cần để lại toàn bộ nhân lực tại đây, ta đảm bảo sẽ cấp cho Khai Thiên Môn những lợi ích tốt nhất"
"Không được. Mục đích của ta đến Khai Thiên Môn là để luyện binh. Lúc này đã thành công như mong đợi, ta không muốn để Khai Thiên Môn chỉ phát triển ở vương quốc đã bị chiến tranh tàn phá nặng nề mấy trăm năm được. Vì vậy, nếu ngươi không tiến vào Tiểu Cửu Giới đột phá lên Địa cấp, ta sẽ rút Khai Thiên Môn khỏi Giang Đông Quốc.
Đây là quyết định cuối cùng của ta. Ngươi lựa chọn thế nào, kết quả sẽ đối ứng với lựa chọn đấy. Trần Lương ta không bao giờ nói 2 lời"
Như Lão rơi vào trầm tư suy nghĩ, trong lòng lo lắng không thôi. Hắn chỉ hận bản thân quá yếu, không có bất kỳ lợi thế gì đánh cờ với Trần Lương.
"Ngươi nhanh quyết định. Ta không ép buộc ngươi phải lựa chọn phương án nào" Trần Lương thúc giục.
"Không ép buộc, nhưng ta vốn dĩ không có quyền lựa chọn" Như Lão thầm nghĩ trong đầu.
Nội tâm giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn đành phải nói ra:
"Môn chủ, lão phu muốn vào Tiểu Cửu Giới tu luyện"
Trần Lương mỉm cười, nói:
"Đấy, ta luôn đưa cho ngươi phương án tốt nhất, mất công nghĩ nhiều làm gì"
Như Lão để Trần Lương thu hắn vào Tiểu Cửu Giới. Nơi bọn hắn xuất hiện là ngay dưới gốc Thiên Đạo Mộc.
"Đây là đan dược của ngươi" Trần Lương nói xong, đưa đan dược cho Như Lão. Nhưng nghĩ thế nào nửa đường lại thu tay về, nói:
"Viên đan dược này trân quý vô cùng, Như Lão ngươi tính trả ta ân tình này như thế nào?"
"Không biết môn chủ muốn gì? Gia sản cả Giang Đông Quốc gộp lại chưa chắc đã bằng một mình môn chủ"
"Cái ta muốn, Như Lão có rất nhiều" Trần Lương mập mờ nói
"Ý môn chủ là?"
"Ta muốn bảy phần trăm thánh hồn của ngươi"
"Không thể nào" Như Lão từ chối ngay lập tức
"Ta chỉ giữ 1000 năm, sau đó trả ngươi đầy đủ"
"Không được. Làm vua một nước, lại để thánh hồn trong tay người khác, 7%, khác gì mạng ta để ngươi định đoạt. Vậy còn gì là tôn nghiêm. Cho dù có chết, ta cũng không để Giang Đông Quốc rơi vào tay ngươi" Như Lão tức giận nói.
Thời điểm ở Ác Nhân Cốc, Trần Lương giữ 5% thánh hồn đã khiến bọn Như Lão phải lăn lộn chiến đấu sinh tử cho hắn. Nhưng vẫn để cho bọn hắn có quyền khiếu nại, có quyền đàm phán. Giờ lên tới 7%, chẳng phải là hoàn toàn mất đi quyền nói chuyện.
7% thánh hồn bị hủy, Như Lão sợ rằng bản thân sẽ rơi vào si đần cả đời. Sống như vậy, thà chết còn hơn.
Trần Lương từ tốn nói:
"Như Lão, ngươi nghe ta nói thật mấy câu. Ta trước nay chưa từng có ý đồ với Giang Đông Quốc. Ta vốn dĩ cũng không muốn giữ thánh hồn của ngươi. Chúng ta đã sát cánh bên nhau chiến đấu hơn trăm năm, ta vốn dĩ rất tín nhiệm ngươi, muốn giúp ngươi ngồi chắc ngai vàng.
Nhưng mấy ngày vừa rồi ngươi làm ta thất vọng vô cùng.
Ta giúp ngươi thống nhất Giang Đông Quốc, vậy mà ngươi không hề đến cảm ơn ta một tiếng. Ta phái sứ giả đến mời ngươi, ngươi còn có ý định chém đầu hắn. Lúc trước đưa ngươi vào Tiểu Cửu Giới, ngươi không có nửa điểm chần chờ. Còn bây giờ thì sao, ngươi viện trăm ngàn cớ không vào.
Ngươi xem, chưa ngồi lên ngai vàng, ngươi đã không coi ai ra gì, không còn nửa điểm tin tưởng ta. Vậy sao ta có thể tin tưởng ngươi được.
Khai Thiên Môn có nhiều đối tác làm ăn ở Giang Đông Quốc, cũng quen thuộc nhiều với nơi đây, và cũng cần khai thác một số tài nguyên. Vì vậy ta muốn tạm thời đặt trụ sở ở nơi này.
Nhưng ngươi lại khiến ta không thể tin tưởng ngươi được nữa. Vậy ta cũng đành dùng đến hạ sách này.
Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng khiến ngươi khó xử, ta càng không tham gia vào việc nội bộ của vương quốc. Giang Đông Quốc hoàn toàn nằm trong tay ngươi. Thánh Hồn của ngươi, ta đảm bảo giữ gìn cẩn thận, sau 1000 năm sẽ trao trả nguyên vẹn.
Tính ta thế nào, lời nói của ta đáng tin hay không, ngươi hẳn rõ ràng."
"Ngươi sẽ không để ta ra khỏi đây nếu không đồng ý đúng không?" Như Lão hỏi
"Đúng vậy" Trần Lương không phủ nhận "Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ đi trao đổi với các Đại tướng quân khác, để một trong số bọn hắn lên ngôi vương. Bản thân ta chắc chắn không ngồi lên ngôi báu, nó quá vướng víu và nhỏ bé. Tin tưởng rằng sẽ có người muốn nhận lấy điều kiện này. Ta chỉ là đang ưu tiên cho người đã chiến đấu cùng ta một thời gian dài"
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Như Lão đành đồng ý. Thực ra vốn dĩ lão không có sự lựa chọn. Việc đã đến nước này, trở thành Địa cấp võ giả, ngồi trên ngai vàng hay là chết, lựa chọn đã quá hiển nhiên. Lão đành hi vọng Trần Lương sẽ thực hiện đúng lời nói của mình, không xen vào việc nội bộ Giang Đông Quốc.
Như Lão đành đưa 7% thánh hồn sang não hải của Trần Lương, rồi cầm lấy đan dược, ngồi dưới gốc Thiên Đạo Mộc luyện hóa.
Thiên Đạo Mộc không có tác dụng gì cho tăng lên Địa cấp của Như Lão. Cái Trần Lương muốn là sử dụng Tuế Nguyệt cho Như Lão tu luyện, đồng thời tận dụng để tăng tốc ra quả cho Thiên Đạo Mộc.
Chuyện ở Giang Đông Quốc coi như đã hoàn tất tới 9 phần, còn lại 1 phần là phương hướng phát triển cho Khai Thiên Môn nữa là Trần Lương có thể tiếp tục lên đường tu luyện, thăm thú Cửu Giới, tìm kiếm cơ duyên.
"Cũng đến lúc thu lại vật đó rồi" Trần Lương tự nhủ
----------
"vật đó" của Trần Lương sẽ là bảo vật khó lường nào?
Mời chư vị đạo hữu phán đoán
Truyện Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân : chương 185: trắng trợn đe dọa
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
-
N/A
Chương 185: Trắng Trợn Đe Dọa
Danh Sách Chương: