Lữ Bích Ngọc tìm kiếm thông tin Mệnh Vô Thiên một hồi, nói:
"Kiện Bán Thần Khí này ta đặt giá 3 ức Tinh thạch. Ngươi nếu còn đồ tốt cứ lấy ra, ta sẽ cho giá tốt. Dù sao lão nương này thích bảo vật hơn Tinh thạch"
3 ức Tinh thạch có thể nói là 1 con số phù hợp cho giá trị của Mệnh Vô Thiên. Lữ Bích Ngọc không chỉ là luyện đan sư, còn là một thương nhân biết hàng. Định giá của nàng về Mệnh Vô Thiên hoàn toàn đúng giá trị của nó, Trần Lương không có nửa điểm phản đối.
"5 ức, ta có thể trả, nhưng muốn hỏi ngươi thêm vài câu" Trần Lương nói
"Tự nhiên"
"Ngươi đã có tới 4 đệ tử, lại dành phần lớn thời gian kinh doanh, vậy ngươi dạy Tuyết Hoa như nào?"
"Điều đấy không vấn đề gì. Ngươi phải biết, luyện đan sư từ cấp 6 trở lên, phương thức nâng cao kiến thức chủ yếu là tự học, tự mày mò. 5 ức Tinh thạch là để Tuyết Hoa có thể thoải mái hỏi ta bất kỳ điều gì nàng còn vướng mắc.
Tuyệt kỹ Châm Cứu thì cần nhiều thời gian dạy dỗ hơn, nhưng chủ yếu vẫn là thời gian thực hành, luyện tập. Nàng sẽ được thực hành ngay trên các bệnh nhân của ta. Vì vậy Tuyết Hoa của ngươi vẫn sẽ được học hành tử tế"
"Câu hỏi 2, Tuyết Hoa có được sử dụng dược liệu ngươi trồng quanh đây và đan phương của ngươi?"
"Dược liệu thì không, đan phương thì có. Tuyết Hoa nếu muốn có dược liệu quanh đây phải bỏ Tinh thạch ra mua. Đan phương thì trong thư viện có từ cấp 1 tới cấp 8, nàng có thể đọc thoải mái"
"Câu hỏi 3, nếu có cường địch đến bắt Tuyết Hoa, ngươi sẽ làm gì?"
Nghe câu hỏi số 3, Lữ Bích Ngọc trầm ngâm. 2 cầu đầu tiên đã là tục lệ bao năm nay, nàng trả lời không cần suy nghĩ. Nhưng câu 3 lại chưa từng có ai hỏi, nàng cũng chưa rơi vào tình huống này. Dù sao nơi ở của nàng chỉ có náo loạn bởi trộm cướp, chưa từng có địch nhân nhằm vào đệ tử của nàng.
"Còn tùy vào địch nhân như nào" Lữ Bích Ngọc nói thẳng "Nếu tổng chiến lực dưới Địa cấp, ta có thể cam đoan bảo hộ nàng. Còn nếu trêu chọc địch nhân là địa cấp, vậy phải xét từng tình huống cụ thể, tốt nhất là hóa giải can qua thành tơ lụa. Còn Thiên cấp đến thì đúng là ngươi không thể trách ta được"
Trần Lương gật đầu. Đây là lí do hắn phải tự nhận bản thân và 2 thê tử là Huyền cấp thất huyệt với những kẻ đến thăm dò để dọa lui bọn hắn. Thời điểm đi mua vị trí, hắn chỉ nghĩ là tìm cách tiết kiệm thời gian, không nghĩ đến lại mang về rắc rối. Hắn không sợ chiến đấu, nhưng nếu rời đi rồi để lại địch nhân sẽ rất không an toàn cho Tuyết Hoa, cho dù có Lôi Bôn ở lại bảo vệ. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là tránh không được.
Thế lực bị hắn đồ sát 80 người chắc chắn sẽ trả thù, chỉ là không biết bọn hắn sẽ cường đại ở mức nào, có vượt qua được mức độ bảo vệ của Lữ Bích Ngọc hay không.
"Ta muốn suy nghĩ 3 ngày, sau đó lên có phải xếp hàng không?" Trần Lương hỏi
"Được, nghĩ thoải mái, lên nói 1 câu trả lời, không cần xếp hàng. Lối xuống phía này" Lữ Bích Ngọc chỉ về phương hướng khác đường lên.
"2 nàng thấy thế nào?" Trần Lương trở về hỏi
"Thiếp thấy không ổn lắm" Tuyết Phi nói "Vị đại sư này tuy có chuyên môn cao, nhưng tâm tính kinh doanh quá nhiều, thiếu đi cái tâm với đan đạo. Tuyết Hoa đi theo người này sẽ bị phai mờ đạo tâm với luyện đan"
"Đúng vậy. Có thể lúc trước bà ta một lòng với đan đạo, nhưng hiện giờ đã bị tiền tài che mắt. Chỉ sợ đời này khó lên được cấp 9" Trần Lương nói
"Bà ta có những 4 đệ tử, lại tập trung kinh doanh, vì vậy thời gian và tâm huyết dành cho Tuyết Hoa sẽ vô cùng ít ỏi. Chưa kể nếu kẻ thù của chúng ta đến, Tuyết Hoa sẽ gặp nguy hiểm" Tuyết Phi nói thêm.
"Tuyết Hoa, nàng thấy sao?" Trần Lương hỏi
"Ta cũng cảm thấy không thích lắm, có lẽ chúng ta nên tìm người khác"
"Chúng ta có 3 ngày, lại nghĩ thêm rồi tính"
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thời điểm 3 ngày đã hết, nhóm người Trần Lương lục tục kéo nhau lên gặp Lữ Bích Ngọc nói lời từ chối. Lữ Bích Ngọc gật đầu, chỉ nói 2 tiếng "Tùy ngươi".
Cuộc gặp mặt nhanh chóng kết thúc. 4 người Trần Lương tiếp tục lên đường, tìm đến vị luyện đan sư thứ 2 trong danh sách.
Còn chưa rời khỏi khu vực bị trận pháp cấm phi hành bao tỏa, bọn hắn đã phải gặp 1 đám đông lên tới 66 người, mạnh nhất trong số đó là 2 vị Huyền cấp thất huyệt võ giả.
Vừa nhìn thấy bọn hắn, Lôi Bôn vội vàng vận chuyển nguyên linh khí, song chưởng đi vào tư thế sẵn sàng tấn công.
"Không cần phải khẩn trương, bọn ta chỉ muốn nói chuyện với công tử nhà ngươi một chút"
Trần Lương gặp đám đông chắn đường thì không ngạc nhiên cho lắm. Hắn thong dong nói:
"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả"
"Để lại tất cả đồ đạc, tha các ngươi một con đường sống" Lão giả thất huyệt thứ nhất nói
"Có bao gồm vũ khí, áo giáp của bọn ta không?" Trần Lương hỏi
"Tất nhiên là có. Chiến thương của ngươi là ta mục tiêu" Lão giả thất huyệt thứ hai lấy ra vũ khí của mình là 1 cây kim thương, cắm xuống đất
"Bọn ta giao vũ khí xong, các ngươi trở mặt tấn công thì biết làm sao? Lấy gì ta tin các ngươi?"
"Ngươi không có sự lựa chọn. Nói cho ngươi biết, sau lưng ta đều là Huyền cấp võ giả. Cho dù ngươi là Địa cấp, đối phó với 66 Huyền cấp võ giả cũng phải chịu chết, không nghi ngờ"
"Có thể trở thành nguyên nhân giúp 66 Huyền cấp võ giả đồng lòng chung sức, bổn công tử cảm thấy có đôi phần vinh hạnh" Trần Lương cười nói.
"Không thể không nói màn trình diễn của ngươi hạ sát 81 người Cung Đan Phái quả thực chấn động lòng người. Nếu không phải tất cả bọn ta đều cho rằng ngươi nắm giữ tài sản, bảo vật trong tay ít nhất cũng phải trên 3000 củ thì cũng khó quy tụ được nhiều người như này. Đấy là tối thiểu, còn biết đâu lại lên tới 1 vạn củ không chừng"
"Thất phu vô tội, hoài bích có tội a" Trần Lương thở dài
"Không cần nhiều lời. Bọn ta cho ngươi 2 sự lựa chọn. Bị cướp, hoặc bị giết và cướp" vị cao thủ cầm thương hét lớn.
"Giết và cướp! Giết và cướp" Hơn 60 Huyền cấp võ giả bên cạnh hắn đồng thanh hô vang, khí thế ngút trời.
Bọn hắn đến đây với niềm tin thắng lợi không thể nghi ngờ. Từ thực tế quan sát chiến lực của Trần Lương với hơn 20 Huyền cấp võ giả của Cung Đan Phái, bọn hắn cho rằng chỉ cần 40 người cũng đủ hạ gục đối phương.
Đề phòng 2 nữ nhân và thuộc hạ của hắn có chiến lực mạnh mẽ, thì 26 người còn lại hoàn toàn đủ để đề phòng vạn nhất.
Phải biết, 66 người này không chỉ là hơn Cung Đan Phái về số lượng, mà còn cả chất lượng. Cung Đan Phái mạnh nhất chỉ tới Huyền cấp lục huyệt. Còn lúc này, bọn hắn có tới 2 Huyền cấp thất huyệt. So sánh một cách tương đối, chiến lực của 66 người này phải gấp 4 lần so với 20 người Cung Đan Phái.
Những kẻ ở đây, không kẻ nào tuổi thọ dưới ngàn năm. Bọn hắn không phải kẻ ngu, cứ thấy đại gia là lao lên cướp giết. Mỗi người đều đã tính toán lợi hại đủ đường, cảm thấy an toàn mới chặn đường cướp của. Dù sao mình không làm, kẻ khác cũng làm.
Trần Lương không trả lời, quay qua Tuyết Hoa nói:
"Tuyết Hoa tạm vào trong Tiểu Cửu Giới. Mình ta đánh không lại bọn hắn. Trận này sẽ rất khó khăn".
Truyện Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân : chương 201: có chuyện mau nói, có rắm mau thả
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
-
N/A
Chương 201: Có Chuyện Mau Nói, Có Rắm Mau Thả
Danh Sách Chương: