Cầm 1 túi Tinh thạch, tung tung trên tay, Trần Lương bày ra một bộ dáng khinh thường chúng sinh, đảo mắt qua Vô Lượng Tộc nhân, nói:
“Còn kẻ nào muốn thách đấu? Bản thiếu gia đặt cược 100 củ”
Vô Lượng Tộc nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai dám lên. Nếu quyết đấu vài củ, bọn hắn dù thua cũng cắn răng xông lên. Nhưng tiền cược là 100 củ, là cả một gia tài, không thể lỗ mãng được. Thực lực kẻ mới đến vừa bày ra ở đó. Huống hồ kẻ này vừa lừa mọi người 1 lần, gian trá vô cùng, không thể tin được.
Dù không chắc thắng, nhưng thể diện gia tộc vẫn cần được giữ lại, một nam tử có vết sẹo dài trên mặt bước ra ngăn trước mặt Trần Lương.
“Ta đấu với ngươi”
“Muốn đấu, vậy mời đặt xuống 100 tinh thạch cấp 3” Trần Lương nói
Nam tử mặt sẹo quay qua 13 người còn lại, nói:
“Các vị, có muốn chung vốn với ta lấy 200 củ?”
“Ấy ấy khoan” Trần Lương xua tay nói “1 ăn 2 là trận trước. Trận này chỉ 1 ăn 1 thôi”
“Sao lúc trước 1 ăn 2 mà giờ chỉ 1 ăn 1?”
“Lúc trước là ta nhường. Giờ ta không thích nhường đấy. Các ngươi có thể lựa chọn không chiến. Đường đường là Vô Lượng Tộc lại sợ kẻ mới vào Vô Lượng Sơn được 2 tháng, mặt mũi Vô Lượng Tộc bị các ngươi vất đi hết.”
“Hừ” Nam tử mặt sẹo tức giận nhưng không muốn đôi co, quay trở lại nhìn đồng tộc, nói “Các vị, chúng ta không chỉ vì Tinh thạch, mà còn vì thể diện của Vô Lượng Tộc”
“Ta góp cùng Mạc sư huynh 10 củ. Ta tin tưởng ngươi”
“Mạc sư huynh là người mạnh nhất trong chúng ta. Ngươi chắc chắn sẽ chiến thắng. Ta góp toàn bộ số Tinh thạch ta có, 12 củ”
“Toàn bộ số Tinh thạch của ta, 5 củ”
“Ta góp 7 củ”
…
Số lượng Tinh thạch đóng góp dần tăng lên, cuối cùng đủ 100 củ.
2 người Mạc sư huynh và Trần Lương đứng vào vị trí thi đấu, nội dung là đánh đến khi đối thủ xin thua hoặc không thể đứng dậy.
Mạc sư huynh đẩy sức mạnh nhục thân cùng nguyên khí lên mức cao nhất, toàn lực ứng phó đại địch. Trần Lương cũng không có nửa điểm khinh thị, dù sao đối phương cũng là kẻ được coi mạnh nhất tại đây của Vô Lượng Tộc nhân.
Trần Lương bây giờ đã không còn là tay mơ mới nhập môn cận chiến. Mỗi động tác ra đòn đều chuẩn chỉ hơn trước, không còn chỉ là tung cú đấm, đạp cú đá. Tất nhiên vẫn chỉ là đang mới đầu hoàn thiện Triệt Quyền Vô Gian Đạo, còn cần thời gian dài mới có thể lô hỏa thuần thanh.
Thực tình mà nói, chênh lệch giữa hắn với đối thủ Vô Lượng Tộc nhân lúc trước không lớn đến nỗi kẻ kia thua chóng vánh đến vậy. Chỉ là do hắn khinh địch, dẫn đến bị Trần Lương dùng lực lượng cao nhất, tốc độ cao nhất hạ gục ngay lập tức trước khi kịp xuất ra chân chính thực lực.
Không hổ là người mạnh nhất Vô Lượng Tộc nhân ở đây, Mạc sư huynh tốc độ không kém hơn Trần Lương là mấy, quyền kinh xuất ra đều khiến Trần Lương chính diện đụng độ đều phải lùi lại mấy bước. Luận chiến lực, người này có thể so sánh ngang với Bảo Thanh.
Trần Lương cùng Mạc sư huynh đã giao chiến trên trăm lượt. Mỗi người đều nhận từ kẻ kia vô số quyền cước tại mọi vị trí trên cơ thể, bầm tím cả người. Bọn hắn nhục thân tuy mạnh, nhưng quyền kình, cước kình từ phía đối thủ cũng đều là khai sơn, phá thạch. Thương tích của cả 2 sau hồi lâu giáp chiến đều đã không phải dạng nhẹ.
“Tên này vừa mới đến Vô Lượng Tộc được mấy tháng, sao cơ thể đã đạt tới trình độ này?”
Đứng ngoài quan chiến hồi lâu, mấy người Vô Lượng Tộc không khỏi trầm trồ ngạc nhiên.
“Hắn rõ ràng đã nhận hàng trăm quyền của Mạc sư huynh mà vẫn có sức đánh tiếp, vậy chí ít lực lượng nhục thân kết hợp với nguyên khí hộ thân cũng ngang Mạc sư huynh”
“Tháng trước ta cũng giao thủ với Mạc sư huynh, bị đánh 10 quyền đã gục”
“Không sao, càng đánh, hắn càng thiệt. Ta đã đếm kỹ, chính xác thì hắn bị Mạc huynh đánh 95 lần, còn hắn đánh được Mạc huynh 49 lần. Tức là hắn ăn đòn 2 lần thì mới đánh trả được 1 lần. Mạc huynh giành chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian”
Trần Lương cũng nhận ra điều đó. Hắn càng đánh cẩn thận, càng không ăn được đối thủ. Triệt Quyền Vô Gian Đạo mới tập mấy tháng, không thể chống lại cao thủ đã luyện tập cận chiến hàng ngàn năm.
Càng đánh càng thua, Trần Lương quyết định đổi chiến thuật, chuyển sang liều mạng. Hắn bỏ hoàn toàn phòng thủ, chỉ tấn công. Thay vì thua thiệt với tỷ lệ 1 : 2, hắn đã chuyển được thành 1 : 1.
Âm thanh bôm bốp vang lên chan chát. 2 đối thủ như 2 tiểu nhi lao vào đánh nhau, ngươi đấm mặt ta, ta đá mặt ngươi.
“Rầm!”
Tiếng nổ được tạo nên bởi 2 cú đấm đồng thời vào mặt 2 đối thủ. Trần Lương cùng Mạc sư huynh ngã vật ra sau, nằm yên bất động.
“Hòa rồi sao?” Nam tử da ngăm thì thào
Hơn 20 khán giả quan chiến hồi hộp nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng.
Và người đứng lên sau cùng, một cái tên khiến người vui thì ít mà người buồn thì nhiều, chính là Trần Lương. Hắn liêu xiêu đứng dậy, bước từng bước chậm chạp về phía Tinh thạch đặt cược, thu vào Không Vật rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ngay gần đó, Mạc sư huynh đã bất tỉnh nhân sự. Lần đi Vô Lượng Sơn Động này của hắn sẽ là chuyến đi đáng quên nhất, nhục nhã nhất trong cuộc đời của hắn.
“Trăm, trăm vạn Tinh thạch, bị, bị hắn lấy rồi” Một Vô Lượng Tộc nhân lắp bắp nói.
Mấy người khác không nói gì. Trăm vạn Tinh thạch chắc chắn là một số tiền lớn. Bọn hắn giờ này đều đang xót hết cả ruột.
“Mọi sự ngu dốt đều phải trả giá bằng tiền” Trần Lương vừa ngồi nghỉ, vừa nói
“Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi làm tốt lắm” Bảo Thanh giơ lên ngón tay cái.
“Chúc mừng tiểu đệ. Quả là anh hùng xuất thiếu niên. Tỷ tỷ nhìn ngươi rất thuận mắt rồi đấy” Ngọc Trinh nháy mắt về phía Trần Lương.
“Sao ban đầu ta lại đi chọc vào tên quái vật này vậy” Nhìn thấy Trần Lương vừa hố Vô Lượng Tộc nhân trăm củ, nam tử da ngăm giờ đã thực sự hối hận “Mong là hắn không thù oán gì ta”.
Trong khi mọi người còn đang trầm trồ, một nữ tử toàn thân mặc đồ đen trong nhóm người ngoại tộc lẳng lặng bước về phía Vô Lượng Sơn Động. Nàng hiện đang giữ danh hiệu lão đại trong 10 người ngoại tộc, chiến vô bất thắng.
Nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể nàng, không ai dám bảo nàng yểu điệu thục nữ, mà chỉ sợ nàng đấm phát chết luôn.
Nàng vô cùng ít nói. Từ khi vào Vô Lượng Sơn tới nay, Trần Lương chưa từng thấy nàng mở miệng nói chuyện. Hoạt động giao tiếp duy nhất của nàng cùng mọi người là gật đầu giao chiến.
Nàng tiến vào Vô Lượng Sơn Động, mọi người cũng dần nối gót đi theo, tập trung mục tiêu chính. Trần Lương không đi cùng mà vẫn ngồi đó nghỉ ngơi. Hắn dự tính mất 3 ngày để khôi phục mới có thể đi vào tìm kiếm Vô Lượng Thạch Thú.
Lần đi Vô Lượng Sơn Động này, Trần Lương chỉ đánh giết được 1 con Vô Lượng Thạch Thú, một kết quả không mang lại sự hài lòng cho hắn. Nhưng thu được trăm củ, cho Vô Lượng Tộc nhân một bài học là cũng đủ vui rồi.
Đám người ngoại tộc, sau khi trở về nơi ở liền vui mừng chia nhau tiền cược. Ngay cả những người đặt cược Trần Lương thua cũng đều nhận được phần của mình. Đây đều là vở kịch đã được soạn ra từ trước để lừa Vô Lượng Tộc nhân tham gia đặt cược.
Truyện Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân : chương 219: mọi sự ngu xuẩn đều phải trả giá bằng tiền
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
-
N/A
Chương 219: Mọi Sự Ngu Xuẩn Đều Phải Trả Giá Bằng Tiền
Danh Sách Chương: