Truyện TA THÂN PHẬN ĐẠI ĐẠO BỊ MUỘI MUỘI ĐẮC KỈ CÔNG KHAI - Đại Đường Chủng Thổ Đậu : chương 22 - lần gặp gỡ tình cờ đầu tiên với thông thiên giáo chủ!! (2)
TA THÂN PHẬN ĐẠI ĐẠO BỊ MUỘI MUỘI ĐẮC KỈ CÔNG KHAI - Đại Đường Chủng Thổ Đậu
-
Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Chương 22 - Lần Gặp Gỡ Tình Cờ Đầu Tiên Với Thông Thiên Giáo Chủ!! (2)
Lý Nguyên vừa đi vừa nói: “Có giỏi thì ngươi đừng đi theo ta!”
Thông Thiên giáo chủ đi sát bên cạnh Lý Nguyên: “Không phải ta muốn đi theo ngươi, chỉ là muốn người hoàn thành cá cược. Đồ nhi, ngươi bái ta làm thầy nhanh lên, lề mà lề mề.”
Thời buổi này, có thể gặp được một vị Giê thiên đạo thai cũng đâu dễ dàng.
Hơn nữa, hắn còn muốn khoe khoang với Lão Tử và Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nữa!
Đi ra khỏi cửa thành, Lý Nguyên đã nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đang cưỡi trên một con tuấn mã đỏ thẫm cao lớn.
Nữ tử mười sáu như hoa, người mặc trang phục mạnh mẽ, dung mạo tuyệt sắc, vóc người kiện mỹ, đeo một thanh trường đao ngang hông, vai đeo trường cung, mái tóc đen nhánh buộc cao kiểu đuôi ngựa, trông vô cùng rực rỡ, anh khí bức người.
Vô số người đi đường đi ngang qua cửa thành cũng không tự chủ được mà nhìn về phía nữ tử, ánh mắt lộ vẻ kinh diễm.
Nữ tử thỉnh thoảng nhìn về cửa thành, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, hình như đang chờ đợi ai đó.
Nhìn thấy Vương Dương phong độ nhanh nhẹn, ánh mắt nàng không khỏi sáng ngời.
Vẻ mặt nàng lập tức giống như nam nhân nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ.
Nam nhân thích ngắm nữ tử xinh đẹp, nhưng nữ tử xinh đẹp thật ra lại thích ngắm nam nhân anh tuấn hơn.
Lý Nguyên xách lồng chim, đi thẳng đến trước mặt nữ tử, ôm quyền hỏi:
“Xin hỏi tiểu thư là Đặng Thiền Ngọc tiểu thư, con giá của Đặng Cửu Công sao?”
“Ngươi chính là Lý Nguyên?” Đặng Thiền Ngọc tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu.
“Cái gì, ngươi là Lý Nguyên?” Thông Thiên giáo chủ nghe thấy tên Lý Nguyên thì không khỏi lêu lên thất thanh, vẻ mặt khiếp sợ.
Lý Nguyên: “Ngươi đừng kinh ngạc được không? Không phải tất cả các cao nhân cho dù trời đất có sụp xuống thì mặt cũng không đổi sắc sao?”
Thông Thiên giáo chủ không để ý tới lời chế nhạo của Lý Nguyên, hắn xác nhận với Lý Nguyên:
“Ngươi thật sự là Lý Nguyên? Có phải ngươi có một muội muội tên là Ðát Kỷ không?”
Có thể chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi!
“Muội muội của ta tên là Ðát Kỷ!”
Điều này, Thông Thiên giáo chủ không khỏi cảm thấy càng khó tin.
Chẳng trách tiểu tử này không muốn bái sư, hắn chính là tên ca ca lười biếng chơi bời lêu lổng kia của Ðát Kỷ!
Hắn nghĩ tới hai chuyện vừa rồi Lý Nguyên tính toán cùng hắn, tất cả đều trúng đích, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi.
Mẹ ơi, tiểu tử này sao lại có thể tính chính xác như vậy?
Lý Nguyên không để ý tới Thông Thiên giáo chủ đang rơi vào mê mang, hẳn hỏi Đặng Thiền Ngọc với vẻ mặt ôn hòa:
“Đặng tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Đặng Thiền Ngọc đánh giá Lý Nguyên một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt không chút ra vẻ.
Mấy ngày trước, Đặng Cửu Công đột nhiên hưng phấn nói với nàng, hắn đã tìm cho nàng một vị tướng công kỳ tài, kiến thức uyên bác, tài năng hơn người, đầy bụng kinh luân, bản lĩnh thông thiên, văn võ toàn tài có một không hai, kêu nàng nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội, cười được Lý Nguyên này, tránh để con gái của mấy lão tạp mao Văn Trọng, Bỉ Kiền, Hoàng Phi Hổ, Thương Dung kia nhanh chân đến trước.
Đây là lần đầu tiên Đặng Thiền Ngọc thấy phụ thân thổi phồng một người đến như thế.
Mặc dù nàng không tin một người có thể có tài đến vậy, nhưng sự tán thưởng của phụ thân cũng khiến nàng không khỏi sinh ra lòng tò mò rất lớn đối với Lý Nguyên.
Nàng muốn xem xem rốt cuộc là thanh niên tài tuấn như thế nào mới có thể khiến cho vị phụ thân luôn luôn cao ngạo của mình bội phục không thôi như thế.
Lần đầu tiên gặp Lý Nguyên.
Dáng vẻ của Lý nguyên soái quả thật khiến Đặng Thiền Ngọc âm thầm động lòng.
Chẳng qua nàng thấy Lý Nguyên tay cầm lồng chim, còn mang theo một con chó mực không lông thì có chút không thích. Nàng cảm thấy đây là điệu bộ con nhà giàu, loại người vừa xách chim vừa dắt chó như vậy sao có thể có bản lĩnh thông thiên, văn võ toàn tài được?
Trong lòng Đặng Thiền Ngọc tràn đầy hoài nghi.
Vì vậy Đặng Thiền Ngọc quyết định thử thách Lý Nguyên một chút, xem rốt cuộc Lý Nguyên chỉ là loại gối thêu hoa hay là thực sự có học thức.
Hừ, nếu như Lý Nguyên dám lừa gạt phụ thân, cho dù hắn có đẹp trai thì bổn cô nương cũng phải dạy dỗ hắn một trận!
Nghĩ tới đây, Đặng Thiền Ngọc lập tức nói với Lý Nguyên:
“Vậy chúng ta ra ngoại thành săn thú đi.”
Lý Nguyên khó xử nói:
“Nhưng ta không cưỡi ngựa tới...”
Khóe mắt hắn lén liếc nhìn đại mã màu đỏ thẫm của Đặng Thiền Ngọc:
Có lẽ, ta có thể cưỡi chung một con ngựa với muội muội này?
Một khúc BMG không khỏi vang lên trong đầu Lý Nguyên: Chàng là gió, thiếp là cát, hai người cùng cưỡi một con ngựa...
Đặng Thiền Ngọc thấy dáng vẻ khó xử của Lý Nguyên, nàng nở một nụ cười rực rỡ:
“Phụ thân nói ngươi văn võ toàn tài, nhất định là ngươi sẽ có cách đuổi theo ta. Ta đi trước, ngươi nhất định phải tới đấy nhé!”
Nói xong, nàng vỗ mông ngựa, đi ra ngoại thành với tư thái hiên ngang tuyệt trần.
Lý Nguyên thấy muội muội không có ý muốn cưỡi chung ngựa với hắn, trong lòng lập tức có chút thất vọng.
BGM trong đầu cũng ngừng lại.
Thấy muội muội sắp chạy mất hút, Lý Nguyên nhìn thoáng qua Tiểu Hắc bên cạnh.
Mặc dù hắn không mang ngựa tới, nhưng mà Thi Hống thú cũng có thể làm ngựa cưỡi được!
Hắn lập tức cưỡi trên lưng chó, một tay xách lồng chim, một tay vỗ xuống mông chó: “Tiểu Hắc, đuổi theo cho ta!”
Tiểu Hắc lập tức nhanh chân chạy đi, nhanh như chớp đã không còn thấy bóng dáng.
Để lại một đám người đi đường trợn mắt há hốc mồm, còn cả Thông Thiên giáo chủ cũng đang há hốc mồm.
“Mẹ kiếp, ta vừa nhìn thấy cái gì vậy? Chó cũng có thể làm ngựa để cưỡi sao?”
“Khoan hãy nói, con chó này còn chạy rất nhanh nữa!”
“Về nhà ta cũng phải huấn luyện hai con chó vàng kia của ta!”
“...”
Thông Thiên giáo chủ nhìn bóng lưng Lý Nguyên rời đi, trong lòng chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ ra một cách có thể làm cho Lý Nguyên chủ động bái hắn làm thầy.
Danh Sách Chương: