Truyện TA THÂN PHẬN ĐẠI ĐẠO BỊ MUỘI MUỘI ĐẮC KỈ CÔNG KHAI - Đại Đường Chủng Thổ Đậu : chương 3 - chuẩn bị sắc dụ!!
TA THÂN PHẬN ĐẠI ĐẠO BỊ MUỘI MUỘI ĐẮC KỈ CÔNG KHAI - Đại Đường Chủng Thổ Đậu
-
Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Chương 3 - Chuẩn Bị Sắc Dụ!!
"Là quản gia của bọn ta."
Thì ra chỉ là một quản gia!
Vân Tiêu cảm thấy vừa nãy đúng là mình đã xuất hiện ảo giác, ánh mắt của một quản gia làm sao có thể xa xưa tuyên cổ hơn cả lão sư được cơ chứ!
...
Diện tích của phủ đệ vô cùng lớn, được xây nên dựa theo hình thức của tứ hợp viện, tổng cộng có cửu tiến (có nghĩa từ bên ngoài đến bên trong, có chín tứ hợp viện), mỗi một tiến đều có xây nhà thuỷ tạ, hành lang, đình viện, có vẻ vô cùng tráng lệ, chạm trổ hoa văn màu sắc cực kỳ lộng lẫy.
Trong sân của căn nhà đầu tiên trồng đầy hoa thơm cỏ lạ.
Có dâm bụt, phù dung, cúc non, hoa chấm bi, mai vàng, diên vĩ, mẫu đơn vân vân, đây cơ bản là không phải đình viện, mà là biển hoa.
Trong biển hoa, làm người ta chú ý nhất là một gốc thược dược ở ngay chính giữa.
Gốc thược dược ấy cũng không biết đã mọc bao nhiêu lâu rồi, lại cao bằng mái hiên, đóa hoa nở rộ ra chín loại màu sắc khác nhau đỏ cam vàng lục lam chàm tím hồng trắng, vô cùng kiều diễm loá mắt.
Tam Tiêu đi ở trong biển hoa, nhìn những đóa hoa đua nhau khoe sắc ấy, ba người thế mà không tự chủ được sinh lòng cảm khái "Một bông hoa một thế giới, một chiếc lá một kiếp phù du".
Dường như chúng không phải những đoá hoa mà chính là thần vận kéo dài ngàn vạn năm của thế giới, để lại cho người ta một dư vị bất tận.
Cảm nhận được thần vận của biển hoa, tu vi Đại La Kim Tiên trung kỳ của Vân Tiêu không khỏi xuất hiện một tia buông lỏng, lại có dấu hiệu đột phá.
Có điều đúng lúc này, Quỳnh Tiêu đột nhiên kêu to, cắt đứt sự đốn ngộ của Vân Tiêu.
"Trời ạ, những bông hoa này đều là ca ca ngươi trồng cả à?"
Chỉ thấy Quỳnh Tiêu không để ý hình tượng hét lớn:
"Thế mà còn đẹp hơn vườn hoa của Bích Du cung gấp một vạn lần, ta phát hiện ta đã thích nơi này rồi."
Bích Tiêu đồng ý gật đầu:
"Tuy vườn hoa của Bích Du cung quanh năm suốt tháng được Tiên thiên linh khí và đạo âm Thánh Nhân thấm nhuần, thế nhưng lại không nở đẹp như những bông hoa ở nơi này, càng không có mùi hoa thơm ngào ngạt như sân đây, khiến người ta vui vẻ thoải mái."
Vân Tiêu bị cắt đứt đốn ngộ, trong lòng không khỏi tiếc nuối vô cùng, nàng muốn tìm về cảm giác hồi nãy lần nữa, thế nhưng làm thế nào cũng không tìm về được.
Vân Tiêu không khỏi cảm khái nói:
"Ta cũng luyến tiếc nữa!"
Bởi vì Tô Đát Kỷ sinh sống ở chỗ này vài chục năm nên đã thành thói quen.
Nàng không cho là đúng:
"Ca ca ta chỉ toàn loáy hoáy mấy bông hoa này, chim này, trồng tí cây ăn quả thì tích cực chút, nếu như hắn có thể đđặt em những tinh lực đó trên phương diện tu luyện thì tốt rồi!"
Nàng thấy dáng vẻ say mê của Tam Tiêu, nhanh chóng nhắc nhở:
"Ba vị sư tỷ, các ngươi đến là để khuyên ca ca ta không nên mê muội mất cả ý chí đấy, tại sao chỉ mới một biển hoa đã khiến cho các ngươi không dời nổi bước chân rồi?"
Khuôn mặt Tam Tiêu đỏ lên, vội vàng đi theo Tô Đát Kỷ đến một đình viện.
Đình viện ở đằng sau biển hoa là một khu rừng đá.
Bên trong là đầy ắp các loại núi đá núi giả với hình thù kỳ quái, có một dòng suối nhỏ trườn quanh trong núi giả.
Trên hòn núi cao nhất còn có một thác nước chiếu nghiêng xuống, vô cùng đồ sộ.
Những núi giả ấy có hùng vĩ, có lả lướt, có đẹp đẽ, có tinh xảo. Cái nào cái nấy , khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
"Ô, ngươi có phát hiện ra không, sao nhìn tảng đá này trông giống Hỗn độn huyền thiết thế?" Bích Tiêu bất chợt dừng lại bên cạnh một núi giả cao mười mét, vẻ mặt kinh ngạc kêu lên.
"Nhị tỷ hoa mắt à, sao mà chỗ này có Hỗn độn huyền thiết được chứ?" Quỳnh Tiêu bất dĩ hơi mỉm cười nói.
Hỗn độn huyền thiết là tài liệu tuyệt thế để luyện chế thần binh lợi khí, chỉ có trong Hỗn Độn mới có, vô cùng trân quý khan hiếm, cho dù là Thánh Nhân cũng có thể gặp mà không thể cầu.
Tại sao lại có người đem Hỗn độn huyền thiết đi làm núi giả được chứ?
Lại nói, một khối Hỗn độn huyền thiết chỉ to bằng nắm đấm đã nặng bằng một thế giới Đại Thiên rồi.
Ngọn núi giả này cao đến tận mười mét, nếu đúng là Hỗn độn huyền thiết thật, Đại La Kim Tiên đều khó có thể di chuyển, người bình thường làm sao có thể đặt nó ở đó làm núi giả được.
Bích Tiêu không nói thêm gì, chỉ thấy nàng duỗi ra một ngón tay thon dài, đầu ngón tay chợt bừng lên một ngọn lửa màu trắng tím: "Đi!"
Theo Bích Tiêu phân phó, ngọn lửa lập tức bay đến chỗ núi giả và bốc cháy.
Làm cho Tam Tiêu và Tô Đát Kỷ trợn mắt há mồm là, cho dù ngọn lửa cháy mạnh đến cỡ núi, ngọn núi giả vẫn không hề có chút dấu hiệu bị hòa tan.
"Lẽ nào đây là Hỗn độn huyền thiết thật à?" Quỳnh Tiêu nuốt ngụm nước miếng, khiếp sợ kêu lên.
Vân Tiêu cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng:
"Không sai được, ngoại trừ Hỗn độn huyền thiết ra, ta không nghĩ ra còn có thứ gì có thể không có chút phản ứng nào dưới sự thiêu đốt của Cửu Thiên Ly Hỏa của Nhị muội."
"Phát tài rồi, phát tài rồi, một khối Hỗn độn huyền thiết lớn như vậy, có thể luyện chế ra bao nhiêu linh bảo cực phẩm kia chứ!" Quỳnh Tiêu chảy nước miếng nói, bộ dạng vô cùng mê tiền.
Bích Tiêu nói với Tô Đát Kỷ với vẻ mặt đau lòng nhức óc:
"Sao các ngươi có thể đặt Hỗn độn huyền thiết ở chỗ này thế? Nếu như bị người khác trộm đi thì làm sao bây giờ?"
Lúc này Tô Đát Kỷ vẫn còn đang trong trạng thái ngớ người:
"Ta có biết nó là Hỗn độn huyền thiết gì đó đâu, khi ta còn bé tảng đá vụn này đã đặt ở chỗ đấy rồi."
Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, Vân Tiêu: "..."
Nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Tô Đát Kỷ cũng không có quá đặt Hỗn độn huyền thiết ở trong lòng, nàng nhắc nhở Tam Tiêu:
"Sân tiếp theo chính là hồ nước, ba vị sư tỷ, đợi lát nữa phải xem các ngươi rồi, nếu như có thể làm cho ca ca ta không còn cá mặn, chăm chú tu luyện, ta sẽ tặng tảng đá này cho các ngươi."
Danh Sách Chương: