Truyện Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư : chương 73: một đôi bích nhân (3)
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
-
Tô tiểu noãn
Chương 73: Một Đôi Bích Nhân (3)
Cái gọi là Đồ Long của Tô Lạc cũng chỉ là thiết giáp tích bối long mà thôi, loại rồng này và loại rồng trong truyền thuyết kia căn bản là hai loại hoàn toàn khác nhau.
Phượng hoàng và Thần Long hiện thế khiến mọi người thực kích động, nhưng tình huống trước mắt lại vô cùng không ổn.
Bởi vì hai con thần thú tắm máu đánh nhau sẽ kích động đến các ma thú bên dưới sơn mạch Lạc Nhật.
Lúc này, dường như mọi ma thú đều bắt đầu chạy như điên ra bên ngoài, muốn rời xa hai con thần thú đang chiến đấu kia, để không bị vạ lây.
Trong lúc nhất thời, vô số ma thú như thủy triều mãnh liệt vọt ra bên ngoài, như ngàn con ngựa lao nhanh, hùng hùng hổ hổ, không thể ngăn cản.
“Tình huống thật là không hay.” Đôi mắt yêu dã của Nam Cung Lưu Vân chứa đựng hơi lạnh dày đặt.
“Đúng vậy, cơn sóng ma thú sắp đến.” Dao Trì tiên tử bình thản nói.
“Cơn sóng ma thú!” Sắc mặt của đám người còn lại liền thay đổi, vô cùng hoảng sợ.
Tuy rằng bọn họ chưa từng trải qua cơn sóng ma thú, nhưng đã được trưởng bối ân cần dạy bảo về sự khủng bố của điều này từ lâu.
Phàm là ở những nơi phát sinh cơn sóng ma thú, võ giả ở đó chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh, nhưng đồng thời, đây lại là kỳ ngộ trăm năm khó gặp.
Bởi vì cơn sóng ma thú chỉ phát sinh khi có tuyệt thế bảo vật được sinh ra.
Hai con thần thú được xem như tuyệt tích kia có khả năng đánh nhau vì muốn tranh đoạt thiên tài địa bảo.
“Trung tâm khu rừng…” Dao Trì tiên tử vẫn đạm mạc, đôi mắt đẹp chuyển động, muốn nói lại thôi. Nàng nghiêng đầu, đôi mắt đẹp trao đổi một ánh mắt với Nam Cung Lưu Vân.
Đôi mắt yêu dã của Nam Cung Lưu Vân nhìn Tô Lạc, ánh sáng lộng lẫy sâu trong đôi mắt ấy trong nháy mắt đã ảm đạm.
Mỗi lần có cơn sóng ma thú, tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng là kỳ ngộ khó có thể có được.
Nếu đã biết hướng, hắn tất nhiên sẽ tiến lên thám hiểm, nhưng hiện tại bên người hắn còn có Tô Lạc không có chút linh lực nào, hắn có thể cam đoan mình sẽ an toàn trở ra, nhưng không dám chắc chắn nàng sẽ không bị thương.
Sắc mặt của Tô Lạc bình thản, mắt đẹp trong vắt tựa như có thể thấy rõ hết thảy, nàng bình thản nhìn hắn một cái: “Ngươi đi đi, không cần lo cho ta.”
Nói xong câu đó, bỗng nhiên đáy lòng nàng xuất hiện một chút cô đơn.
Liễu Nhược Hoa tuy rằng đáng ghét, nhưng lời nàng nói không sai, lấy thực lực hiện tại của nàng, ngay cả tư cách đứng bên cạnh hắn cũng không có.
Hắn và Dao Trì tiên tử mới là người trong cùng một thế giới, bọn họ có thực lực tương đương, thân thế xứng đôi, mà nàng ở trước mặt bọn họ dường như nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Loại cảm giác này khó chịu vô cùng.
Đôi mắt trong suốt của Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia thương tiếc, hắn sờ đầu nàng: “Sao ta có thể mặc kệ ngươi được? Con nít đừng nói bậy.”
Nói xong, hắn cười quyến rũ với Dao Trì tiên tử: “Cẩn thận một chút, bảo vật dù như thế nào cũng không quan trọng bằng tính mạng.”
Giọng ddieuj ôn hòa mềm nhẹ, hoàn toàn khác với giọng điệu lạnh băng tàn khốc khi nói chuyện với người khác.
“Đa tạ nhắc nhở.” Dao Trì tiên tử đẹp động lòng người, cười nhẹ tựa như gió nhẹ gợn qua, không thể hiện bất kì cảm xúc nào.
Nàng nhìn Tô Lạc, nhẹ như mây, đạm như nước, lại khiến Tô Lạc có cảm giác sợ hãi đến lạnh cả sống lưng.
Nữ nhân này… thật sự giống như vẻ ngoài của nàng, thanh đạm như nước, vô bi vô hỉ, siêu phàm thoát tục sao?
Đáy lòng Tô Lạc có chút hoài nghi, trong lòng có dự cảm không tốt.
Tô Lạc không dám nói giác quan thứ sáu của mình chính xác tuyệt đối, nhưng mấy năm qua chưa từng sai bao giờ.
Danh Sách Chương: