Truyện Tặc Đảm : chương 92: giấu giếm
Tặc Đảm
Chương 92: Giấu giếm
Tỉ như Thứ Đao, thời gian Tiêu Ngự thì triển một kĩ năng hắn đã thi triển ra hai cái, hơn nữa bởi vì tốc độ nhanh, hắn có thể dễ dàng tránh né công kích của quái vật, làm cho bản thân an toàn, tạo ra điều kiện công kích tiếp theo.
Hiện tại số lượng kĩ năng vẫn con ít, một khi dùng hết kĩ năng, đạo tặc tự nhiên mất đi chỗ dựa, cho nên chính thức bàn về thực lực chiến đấu, trước mắt Tiêu Ngự và Thứ Đao là ngang tài ngang sức, nhưng là sau một thời gian nữa khi số lượng kĩ năng nhiều lên thì sao? Ưu thế của Thứ Đao ngày càng rõ ràng, nhất là lúc PK với người.
Biết được ưu điểm của người khác ở đâu, Tiêu Ngự sẽ không do dự mà hấp thu, đây chính là ưu điểm lớn nhất của hắn.
“ Đem hai người kết hợp với nhau một chút, là có thể sáng tạo ra phương thức chiến đấu của bản thân.” Hai mắt Tiêu Ngứ sáng lên, nhìn thấy phương thức chiến đấu của Thứ Đao, thu được rất nhiều lợi ích, một mặt phương thức thi triển kĩ năng của Tiêu Ngự mới có thể phát ra sát thương có uy lực lớn nhất, hai người kết hợp sẽ hình thành một phương thức chiến đấu hoàn mỹ. Đương nhiên muốn đạt tới cảnh giới này, còn phải thông qua cố gắng không ngừng, không ngừng mò mẫm, không ngừng luyện tập, mới có thể chính thức tới được trạng thái hoàn mỹ nhất theo lý tưởng của Tiêu Ngự.
Con mắt Tiêu Ngự dừng lại ở sau lưng Thứ Đao trong chốc lát, người này thật mạnh, một ngày nào đó, Tiêu Ngự sẽ ganh đua cao thấp cùng hắn, nhưng hiện tại không thích hợp.
- Đạo tặc nào mau đi nhặt trang bị đi. – tên vong linh chiến sĩ tương đối thân thiết với Thứ Đao hô, bọn họ là thuộc về cùng một công hội, theo nội quy của công hội, không ai có thể tự lấy trang bị, nhưng là vẫn phải nhặt lên nếu không có người tới tranh đoạt trang bị của bọn họ thì buồn lắm.
Mấy đạo tặc nhìn nhau một lúc.
- Để ta nhặt cho! – một đạo tặc nói đang chuẩn bị động thân đi thu thập trang bị.
- Thôi để cho ta cho! – Tiêu Ngự chậm rãi hiện thân tại một cỗ thi thể, tay phải cố ý ngăn trở vị trí đặt huy chương công hội ở trước ngực, hướng đến đạo tặc kia thủ thế nói.
Tiêu Ngự lúc này khẩn trương vạn phần, hắn đang đánh bạc tại đây, đám người chơi này không nhận ra hắn. Bởi vì có tới bảy tổ đội tạm thời tổ chức với nhau, đương nhiên không ai nhận ra ai cả, Tiêu Ngự cũng có cơ hội giả mạo làm thành viên trong bọn chúng thu thập trang bị.
Tim Tiêu Ngự không ngừng đập mạnh, khom lưng nhặt một kiện trang bị lên, kiểm tra lại trang bị, động tác rất tự nhiên, nhìn không ra vẻ giả tạo nào.
- Có người nhặt rồi! – Đạo tặc kia nói với mấy người đồng bọn khác, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc, người này thật xa lạ, bất quá chỉ liếc mắt một cái hắn cũng không thấy rõ ràng mặt của Tiêu Ngự, không suy nghĩ nhiều, quay đầu lại tiếp tục giết sạch đám nhện Lãng Mỗ loại nhỏ.
Nhìn thấy tất cả người khác đều quay mặt đi, Tiêu Ngự mỉm cười khoé miệng, cúi đầu nhặt ba kiện trang bị vào hành trang.
“Không đúng, người này ta chưa từng thấy bao giờ!” Tên vong linh chiến sĩ đi theo Thứ Đao đột nhiên máy động tâm trí, trí nhớ của của hắn coi như khá tốt, mới vừa rồi chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài giây với những người chơi khắc, hắn đại khái đã nhớ được khuôn mặt của mọi người, duy nhất chưa từng thấy qua Tiêu Ngự.
Bảy tổ đội có chừng bảy đạo tặc, vong linh chiến sĩ nhìn lướt qua chiến trường, đếm một chút. “ Tổng cộng tám người, như thế nào lại có tám người!”
- Tên kia không phải trong công hội chúng ta, giết chết hắn! – Vong linh chiến sĩ chỉ vào Tiêu Ngự quát, lúc này thật là mất mặt, không nghĩ tới lại có người từ dưới đất chui lên lấy đi nhiều trang bị như vậy.
Những người chơi chung quanh hơi sững người, trong nháy mắt đã hiểu được, mấy người nghề nghiệp pháp hệ ma pháp lập tức rời khỏi tay.
“ Đám người này phản ứng thật nhanh.” Tiêu Ngự vừa mò được kiện trang bị thứ nắm, nhìn thấy mấy cái ma pháp hướng tới mình giật mình, bất đắc dĩ nhìn qua số trang bị còn lại, một kĩ năng Độn Hình ngăn cản ma pháp công kích.
- Hắn ở nơi nào! – Một Ám Vu nhanh chóng dùng Khuynh Thị Chi Nhãn – con mắt nhìn trộm, quét qua thân thể Tiêu Ngự.
Vừa thêm vài đạo ma pháp hướng tới phương hướng của Tiêu Ngự mà bắn đến.
Đào Thoát!
“ Không nghĩ tới bọn họ có người có thể dò xét ẩn hình.” Chuyện kế tiếp xảy ra làm cho Tiêu Ngự cười khổ không ít, Đào Thoát kĩ năng không thể khống chế địa điểm, đã không làm cho hắn thoát đi mà ngược lại còn đâm đầu vào bên cạnh một đám người chơi này nữa.
“ Thật là lúc xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị tắc họng à nha.” Tiêu Ngự đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm cho mấy người chơi này ngây ra một chút, họn họ không hiểu được, làm sao hắn lại xuất hiện bên cạnh họ.
- Này, các người khoẻ chứ! – Tiêu Ngự cười sáng lạng, vừa bắt chuyện cười nói, vừa nhanh chân bỏ chạy.
- Giết chết hắn! – Một băng pháp sau khi sững người ra, phát ra một tiếng kêu hô thật lớn, một băng hoàn thuật hướng Tiêu Ngự cuốn tới.
Tiêu Ngự nào dám chậm trễ vừa thấy băng hoàn thuật sắp sửa bao trùm lên người, hắn nhanh chóng mở ra Tật Phong Bộ ngăn cản băng hoàn thuật, bằng tốc độ nhanh nhất mà thoát ra ngoài.
- Hắn ở đây!
- Động tác nhanh nhẹn thật!
- Thông! – một ma phát vừa rồi công kích trúng Tiêu Ngự ở khoảng cách ngoài ba mét, hơn 90 điểm giá trị thương tổn nhẹ nhàng hiện lên trên đầu hắn.
Tiêu Ngự nhanh chóng dùng một bình hạ cấp dược hoàn phong tốc, gia tăng tốc độ chạy trốn.
- Vù vù vù! - Vừa là vài đạo ma phát hướng tới Tiêu Ngự mà đến, hắn liền lộn một vòng nương theo một gốc cây cổ thụ to lớn mà che chắn tuyệt đại bộ phận ma pháp, nhưng vẫn có một ma pháp công kích lên trên người Tiêu Ngự.
“ Vẫn thừa lại 23%, đám người này công kích đúng là rất mạnh.” Tiêu Ngự nào dám dừng chân, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn, khoảng cách với các người chơi khác càng ngày càng xa, mắt thấy hắn sắp thoát khỏi, một đạo ma pháp liền kéo tới Tiêu Ngự.
- Muốn ta mất mạng sao. – Tiêu Ngự bất chấp tất cả dùng một hoàn hạ cấp dược hoàn hồi phục trong nháy mắt đắt đỏ, huyết lượng hồi phục đầy đủ trong nháy mắt, nhô lên lặn xuống mấy cái đã biến mất sâu trong rừng cây rồi.
- Chết tiệt, hắn chạy thoát rồi. – Nhìn thấy Tiêu Ngự biến mất, một hoả pháp căm hận nói.
- Tổn thất bao nhiêu trang bị.
- Năm kiện.
Vong linh chiến sĩ nghe mấy người chơi nói, vừa tức giận vừa buồn cười, không ngờ được nhiều người như vậy, mà thua trong tay một đạo tặc, còn bị hắn lấy đi tới năm kiện trang bị.
Tiêu Ngự hồi phục tâm tình khẩn trương một chút, trốn ở trong rừng thở dài một hơi, lộ ra vẻ mỉm cười. Mặc dù tổn thất một lọ hạ cấp dược hoàn phong tốc cùng một lọ hạ cấp dược hoàn hồi phục trong nháy mắt, nhưng so với năm kiện trang bị lục trang, giá trị không quan trọng lắm.
“ Buôn bán có lời rồi.” Tiêu Ngự vỗ vỗ hành trang.
- Tên kia tên gọi là gì?
- Tiêu Ngự!
- Khá lắm, ta sẽ nhớ kĩ tên hắn. – Vong linh chiến sĩ dự liệu, không hề nổi trận lôi đình, mà đầy hăng hái lặp đi lặp lại cái tên này.
Danh Sách Chương: