Truyện Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ : chương 11: dã man đấy người anh em!
Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
-
Kỷ Anh
Chương 11: Dã man đấy người anh em!
Thiếu nữ mặc váy trắng tóc búi cao buông trường kiếm trong tay xuống, nghiêng người liếc nhìn Ninh Ninh một cái. Nàng có lẽ mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi nhưng khuôn mặt lại rất nghiêm nghị, có vẻ trưởng thành và dạn dĩ hơn so với tuổi của mình.
Hạ Tri Châu là đồ đệ của Vân Trung Khách Lý Vong Sinh, hiện tại đang cùng một vài đồ đệ thân truyền khác ở trong Đan Vân Phong. Cô bé đứng trước mặt Ninh Ninh tên là Tần Xu, tuổi còn trẻ nhưng đã đột phá Kim Đan, nghe mọi người đồn đại, hơn một nửa thời gian trong ngày cô nương này đều dùng để nỗ lực tu luyện, là một nhân tài trong đám tiểu bối.
"Huynh ấy đang thi làm thơ với mọi người." Giọng nói của thiếu nữ vốn nhỏ nhẹ nhưng lại bị nàng hắng giọng mà nói ra, đột nhiên sinh ra một chút ngốc ngốc dễ thương không nói thành lời: "Ta có thể đưa tỷ đi."
Ninh Ninh mỉm cười gật đầu: "Đa tạ!"
Đan Vân Phong mùa hè bốn bề đều là cây, cây trúc khắp nơi, rừng cây mênh mông như biển tụ lại thành một mảnh xanh ngọc trải tới chân trời, tựa hồ nuốt trọn cả tầng không.
Đi ngang qua nơi ở của các đệ tử là một gốc cổ thụ, cành lá xanh um, um tùm che lấp mặt trời, thân cây thẳng tắp, bên dưới là bộ rễ to ngoằn ngoèo đầy sức sống như một con rồng đen đang uốn mình.
Tốp năm tốp ba thiếu niên ngồi dưới gốc cây, người nào cũng mặc áo trắng, tóc vấn cao, quanh thân là kiếm khí như ẩn như hiện. Bọn họ đang thảo luận rất hăng say, Ninh Ninh không tiện ngắt lời, đành đứng chờ cùng Tần Xu ở một chỗ cách đó không xa.
Một người trong đó cười ha ha: "Bài thơ này của ta không tồi phải không? Nếu không ai dám tới khiêu chiến, vậy hôm nay ta là người thắng."
Sau khi hắn nói xong, trong viện nổi lên một loạt tiếng xì xào xì xào. Có người cao giọng nói: "Gấp gáp cái gì! Tri Châu còn chưa trả lời cơ mà."
Tri Châu.
Sự chú ý của Ninh Ninh hoàn toàn bị hai chữ này thu hút, cô lập tức tập trung tinh thần, thấy người nọ nhìn về hướng nào thì lập tức chăm chú nhìn theo tầm mắt của hắn.
Tầm mắt hắn hướng về một thiếu niên có dung mạo tuấn tú đang uể oải dựa vào thân cây. Đôi mắt hoa đào vô cùng hứng thú hơi hơi nheo lại, phản chiếu sắc rừng xanh biếc, trông cực kỳ giống một nụ hoa chớm nở.
Trời sinh hắn có bộ dạng lười nhác, khóe miệng lúc nào cũng như cây cung, lúc này lại theo nụ cười của hắn mà khẽ cong lên, càng có vẻ nhàn nhã. Nhìn phản ứng của những người khác, có lẽ thơ mà vị Hạ Tri Châu này viết ra hẳn là không tồi.
"Nếu hôm nay đề thơ là Đan Vân Phong, vậy ta đành tự bêu xấu rồi."
Đôi mắt hắn hắn rạng rỡ, khi bắt đầu đọc thơ thì ngồi thẳng người, sống lưng thẳng như trúc.
Ninh Ninh ở Kiếm Tông đã lâu, kiến thức về kiếm thuật đã học được không ít nhưng nghe người ta đàm luận thơ từ ca phú vẫn là lần đầu tiên, vì vậy cũng cảm thấy hứng thú bèn kiên nhẫn chờ hắn đọc.
Chỉ thấy Hạ Tri Châu ngẩng đầu đưa mắt về phía núi non trùng trùng điệp điệp phía xa, chậm rãi nghiêng đầu: "Chim cao đã bay hết..."
Hở?
Ninh Ninh ngẩn ra.
Câu thơ này rất quen thuộc, đúng là câu đầu tiên trong bài thơ "Ngồi một mình ở núi Kính Đình"* của Lý Bạch.
(: 獨坐敬亭山
眾鳥高飛盡。 孤云獨去閑。 相看兩不厭。 只有敬亭山。
:
Tu tiên giới là hoàn toàn hư cấu, hoàn toàn không hề có mối quan hệ gì với nơi đã từng là thế giới của cô, theo lý thì không có khả năng xuất hiện cùng một bài thơ. Cho dù Hạ Tri Châu có tài năng đến đâu thì mạch não của hắn cũng không thể giống y đúc Lý Bạch được. Hay là chỉ trùng hợp giống nhau câu đầu tiên thôi?
Ninh Ninh hơi nhíu mày, kiềm chế sự hoang mang trong lòng, lại nghe hắn tiếp tục nói: "... một làn mây nhẹ qua. Trông nhau mà chẳng chán, núi Đan Vân cùng ta."
Hay lắm, không phải trùng hợp, thật sự là "Ngồi một mình ở núi Kính Đình".
Chẳng qua chỉ là sửa "Kính Đình" của bản gốc thành "Đan Vân" mà thôi, trình độ mô phỏng chẳng khác gì đem Adidas nhái thành Adadas.
Nhưng Hạ Tri Châu làm sao có thể biết bài thơ này được? Chẳng lẽ hắn... cũng xuyên không tới đây?
"Trông nhau mà chẳng chán, núi Đan Vân cùng ta. Thơ hay, thơ hay!"
Quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng thật sự hai mắt sáng lấp lánh mà vỗ tay, chẳng khác gì đám fan cuồng nhìn thấy thần tượng: "Bài thơ này thoạt có vẻ đơn giản mộc mạc, kỳ thật động và tĩnh tương phản với nhau, tình cảnh hài hòa, chỉ vài câu đã có thể phác họa ra khung cảnh yên tĩnh và tịch liêu đến tột cùng, so với những bài thơ chỉ độc tả cảnh của chúng ta thì xuất sắc hơn rất nhiều."
Nói xong còn không quên khen ngợi một câu: "Không hổ là ngươi, Hạ sư huynh!"
Ninh Ninh:...
Lý Bạch dưới suối vàng đang cười rất to đấy.
"Sau khi Hạ sư huynh xuống núi rèn luyện đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều." Một thiếu niên khác ngồi bên cạnh hắn vô cùng tò mò: "Sư huynh, ta nghe nói giang hồ nơi phàm thế đều rất tự do phóng khoáng, có thật vậy chăng?"
"Giang hồ?"
Hạ Tri Châu cười nhẹ lắc đầu: "Nơi nào có người thì sẽ có ân oán, có ân oán thì sẽ có giang hồ. Con người chính là giang hồ, Huyền Hư kiếm phái của chúng ta cũng vậy."
Thật thâm sâu! Thật thông tuệ! Không hổ là Hạ sư huynh!
Hắn vừa dứt lời, lại thu hoạch thêm một đống fanboy fangirl mắt sáng lấp lánh.
Ninh Ninh:...
Nhậm Ngã Hành với Lệnhh Hồ Xung lập tức sẽ bật dậy từ quan tài đá một phát vào mặt anh bây giờ đấy, anh có tin hay không?
Giờ coi như cô đã hiểu.
Khó trách hành vi của Hạ Tri Châu lại kỳ quái như vậy, đơn giản chỉ là vì rất có thể hắn cũng là người xuyên không, chẳng những phát huy khẩu hiệu "không tiền cạp đất mà ăn" đến mức cực hạn mà còn dựa vào thơ văn của thế giới hiện đại để thu được một đám fans.
"Thơ của Hạ sư huynh lúc nào cũng hay như vậy."
Tần Xu thoáng nhìn qua biểu cảm kỳ lạ của Ninh Ninh, cho rằng cô đang bị tài năng văn thơ của Hạ Tri Châu làm cho kinh ngạc, vì vậy cũng không hỏi nhiều, cất giọng gọi: "Hạ sư huynh, có người tìm huynh."
Hạ Tri Châu quay đầu, trùng hợp đụng phải ánh mắt phức tạp của Ninh Ninh.
Tiểu cô nương xa lạ đứng ở nơi xa kia vô cùng xinh đẹp, mắt hạnh môi đỏ, tóc đen buộc gọn, khuôn mặt như sứ trắng bị bao phủ dưới bóng cây, một tia nắng nhỏ rơi xuống dừng lại ở đuôi mắt gợi ra một độ cong mê người. Một bộ váy dài màu tím nhạt ôm trọn lấy dáng người nhỏ nhắn của thiếu nữ, chỉ cần nàng đứng yên ở nơi đó thôi cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người.
Hạ Tri Châu cố gắng nhớ lại, cuối cùng kết luận rằng bản thân quả thực chưa từng nhìn thấy gương mặt này.
Hắn làm nhiều chuyện khác người, danh tiếng ở Kiếm Tông không hề nhỏ, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có người đến gặp hắn nhưng xinh đẹp giống như nàng thì lại là người đầu tiên.
Thiếu niên hơi chần chừ, bước ra khỏi bóng cây, đi về phía Ninh Ninh: "Cô nương tới tìm ta sao?"
Nếu là đến đòi nợ, hắn sẽ không nói thêm một câu mà lập tức bỏ chạy.
Thật vất vả mới có thể gặp được một người kế tục tư tưởng xã hội chủ nghĩa giống như mình, Ninh Ninh cố gắng hắng giọng để không tỏ ra là bản thân cô đang rất kích động: "Ta nghe nói Hạ sư huynh học nhiều hiểu rộng, rất có thiên phú làm thơ. Hay là ta làm vế đầu, sư huynh làm vế sau đối lại, có được không?"
Vừa nói dứt lời, Hạ Tri Châu suýt thì nhấc chân chạy đi luôn.
Trời ạ, tuy rằng hắn dùng thơ cổ để đi lừa gạt không ít người, nhưng những cái đó đều là những kiến thức cơ bản của xã hội hiện đại mà ai ai cũng biết, không liên quan gì đến trình độ thật sự của hắn cả. Thân là một con cá lọt lưới của nền giáo dục hiện đại, đọc một bài "Ngồi một mình ở núi Kính Đình" với "Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh*" đã là giới hạn cuối cùng của hắn.
Hắn vốn định lấy lý do sức khỏe không tốt để chạy trốn, không ngờ rằng cô nương kia mồm mép như tép nhảy, không hề để cho hắn có một cơ hội từ chối nào mà nhanh chóng bắt đầu: "Vế trên của ta là..."
Hạ Tri Châu nghe thấy nàng nói: "Kỳ biến ngẫu bất biến."
Kỳ biến ngẫu bất biến*.
Hắn đứng đần ra, như đang hiểu xem năm chữ này rốt cuộc có nghĩa là gì. Sau một hồi lâu, hắn mới trợn tròn hai mắt, miệng há to đến mức có thể nhét cả một quả trứng gà.
Là cái "kỳ biến ngẫu bất biến" đó đó!!!!!
Đồng hương thấy đồng hương nước mắt lưng tròng!
Trong mấy giây ngắn ngủi, Ninh Ninh như vừa được chứng kiến khả năng biến đổi cảm xúc siêu đẳng trong lịch sử của loài người.
Biểu cảm của Hạ Tri Châu chẳng khác gì một cái kính vạn hoa bị hỏng, ban đầu là đờ đẫn, sau đó là hoang mang và xấu hổ, cuối cùng dừng lại ở vẻ phấn khích không một lời nào có thể diễn tả được.
Hắn kích động đến mức toàn thân không ngừng run lên bần bật, chậm chạp vươn cả hai tay ra nắm lấy bàn tay của Ninh Ninh, vô cùng thành kính nói từng chữ cứ như đang niệm Kinh thánh vậy: "Kỳ biến ngẫu bất biến, phù hào khán tượng hạn*."
Cái nắm tay này, mãnh liệt giống hệt như sao Hỏa đâm vào Trái Đất, tàu Thần Châu 8 ghép nối thành công với trạm không gian Thiên Cung 1*, tuyệt đối có tiềm năng để ghi vào bản sử ký cuộc đời của Hạ Tri Châu, vĩnh viễn không thể quên được.
Hạ Tri Châu hai mắt rưng rưng, giọng nói nức nở như đang khóc: "Một bóng ma đang ám châu Âu - bóng ma của Chủ nghĩa Cộng sản*."
Ninh Ninh nhìn hắn không chớp mắt, khí phách trả lời: "Thịnh vượng dân chủ, văn minh hài hòa, tự do bình đẳng, công bằng pháp quyền, yêu nước yêu nghề, trung thực thân thiện*."
Hai mươi tư tiếng này mới đẹp đẽ, mới êm tai làm sao!
Hạ Tri Châu hốc mắt phiếm hồng, giống như gián điệp được cài vào bên địch cuối cùng cũng hội họp được với đảng viên của tổ chức, kích động suýt rơi nước mắt: "Đồng chí! Tôi chờ anh đến mức hoa cũng tàn rồi!"
Ninh Ninh gật gật đầu: "Đừng sợ, ta rót cho ngươi một tách cappuccino*, chúng ta quyết chiến đến bình minh."
***
"Cho nên là..." Ninh Ninh nuốt nước bọt: "Huynh cũng bị hệ thống đưa đến nơi này sao?"
"Đúng đúng đúng! Nhưng hoàn cảnh của ta không giống với muội."
Hạ Tri Châu nghe cô kể chuyện xong thì tỏ vẻ đã hiểu: "Muội nói là muội đã đọc quyển tiểu thuyết này rồi, sau đó thì biến thành nữ phụ trong quyển tiểu thuyết này, phải dựa theo cốt truyện mà liên tục gây chuyện, nhưng từ trước đến nay ta không hề biết gì về sự tồn tại của nó."
Thấy vẻ mặt Ninh Ninh hoang mang, hắn nhỏ giọng giải thích: "Ta xuyên thẳng vào thời không này luôn, xuyên vào một bào thai. Từ khi được sinh ra, ở trong đầu ta luôn có một giọng nói không ngừng nhắc nhở ta, tên của nó là "hệ thống đá mài dao". Để cho các "con giời" ở thế giới này có cơ hội được tôi luyện, ta cần phải dựa theo chỉ thị của nó mà liên tục gây chuyện, đảm đương vị trí của một khối đá mài dao."
Thật ra thế này cũng không khác biệt gì mấy so với cô.
Hạ Tri Châu vô cùng hứng thú: "Nếu đã đọc hết cuốn tiểu thuyết này thì muội chắc chắn sẽ biết tất cả tình tiết, vậy kết cục của ta là gì? Có phải là sẽ trở nên vô cùng lãnh khốc cuồng bá* không? Có phải là ta ngày nào cũng tỉnh lại ở trên cái giường King size 5000 mét vuông không?"
"Trong tiểu thuyết huynh gần như chẳng được nhắc tên mấy lần." Ninh Ninh đang nói thì ngừng lại như đang suy tư gì: "Huynh là một nhân tố không xác định bị hệ thống ngẫu nhiên đưa đến thế giới này, như vậy ở trong tiểu thuyết, suất diễn của nhân vật Hạ Tri Châu này rất ít cũng là điều đương nhiên. Nếu không có hệ thống thì huynh sẽ không cố tình đi trêu chọc đám người nhân vật chính, vì thế cơ hội xuất hiện cũng không nhiều lắm."
Hạ Tri Châu trợn mắt tròn mắt, trông hắn lúc này rất giống một AI bị thiểu năng trí tuệ, làm gì còn thần thái thảnh thơi nhàn nhã như khi làm thơ lúc nãy nữa. Một lúc lâu sau, hắn bỗng dưng bừng tỉnh mà ồ lên: "Cho nên kẻ đi mướn người đi đánh Bùi Tịch chính là muội sao?"
Hắn vừa nói xong, hai người đều đột nhiên cảm thấy lòng mình tràn đầy tang thương, khóe mắt ngấn lệ.
Nữ phụ ác độc Ninh Ninh hai mắt vô định: "Huynh còn tiền để trả phí thuốc men không?"
Nam phụ phản diện Hạ Tri Châu che ngực: "Thuê đám người kia xong một viên linh thạch cuối cùng ta kiếm được khi làm hoa khôi cũng bay màu luôn rồi. Ta thật sự không hiểu, tại sao rõ ràng là tai họa giáng xuống đầu Bùi Tịch, kết quả người bị thương lại là chúng ta? Chúng ta là Sói Xám Sói Đỏ* hay đội Hỏa Tiễn** vậy? Sao lại thảm như thế chứ!"
Đúng vậy!
Hai nhân vật phản diện tội ác tày trời hai mặt nhìn nhau, nhợt nhạt cười gượng, đau lòng nhìn tiến độ nhiệm vụ tròn trĩnh như một cái trứng vịt của mình.
"Không sao. Nhiệm vụ tiếp theo của ta vô cùng đơn giản, chắc chắn một trăm phần trăm là có thể thành công."
Hạ Tri Châu thở ra một hơi, nắm chặt bàn tay son sắt thề thốt: "Hệ thống không cho ta tiết lộ tin tức, chờ đến sau buổi tối ngày hôm nay ta sẽ kể lại rõ ràng rành mạch cho muội. Tất cả đều đã được chuẩn bị rất kỹ càng, Bùi Tịch không thể nào lường trước được. Nếu lần này còn thất bại nữa, ta sẽ nuốt chửng cái chén uống nước này tại chỗ luôn!"
Ninh Ninh gật đầu: "Huynh đóng vai ác cũng nghiêm túc thật đấy. Có bí kíp gì không?"
"Kiếp trước ta đã học chuyên ngành diễn xuất, vì vậy nhập vai rất nhanh."
Hạ Tri Châu cười ngốc nghếch, ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ra chẳng có bí kíp gì cả, chẳng qua là nhiệm vụ lần này rất đơn giản, ta muốn thất bại cũng khó."
Ồ.
Ninh Ninh suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Vậy huynh có cách gì để kiếm tiền không?"
Đôi mắt của Hạ Tri Châu bỗng nhiên sáng rực: "Muội hỏi cái này thì ta có thể trả lời được luôn! Ta nghe tỷ tỷ trong nhà bếp nói, ngoại trừ ta còn có một cô nhóc cũng đi xin cơm, nhóc kia có phải là muội không?"
Ninh Ninh: "Đúng đúng đúng! Là muội đó!"
Vì thế hai nhân vật phản diện lớn nhất trong phần đầu của tiểu thuyết đã ngồi lại với nhau, thảo luận rất lâu xem nên làm thế nào để trả hết các khoản nợ, làm thế nào để sống một cuộc sống như bá tánh bình thường.
Từ linh thạch đến Bitcoin*, từ ăn mặc cần kiệm đến định luật Engle**, cuối cùng hai mắt đẫm lệ nắm tay nhau, chỉ còn thiếu nước quay một bộ phim tên là "Giấc mộng giàu sang" nữa thôi.
Đi trêu chọc nam chính làm gì, làm giàu không tốt hơn sao?
***
Chạng vạng, trước nơi Bùi Tịch ở.
Hạ Tri Châu nắm chặt đồ vật trong tay, không lâu sau đó thì nhìn thấy Bùi Tịch trở về.
Mặc dù sau khi xuyên đến đây hắn đã bị ràng buộc với hệ thống, như nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa hề nhìn thấy bóng dáng của Bùi Tịch, chỉ đến gần đây mới chính thức bắt đầu làm nhiệm vụ.
Ninh Ninh nói hắn là nam chính của sảng văn huyền huyễn, Hạ Tri Châu nghĩ cả trăm lần cũng không ngờ tới điều này.
Dựa vào kinh nghiệm đọc truyện của hắn, nam chính của thể loại nam tần thường sẽ có ngoại hình thanh tú tính cách trầm ổn, ai giống như Bùi Tịch, toàn thân tản ra lệ khí dọa người sống không dám đến gần, lại còn đẹp đến mức yêu nghiệt như thế này.
Đừng nói là nam chính, bảo hắn là trùm cuối còn đáng tin hơn đấy.
Nhưng cho dù Bùi Tịch có đáng sợ bao nhiêu thì thân là người kế thừa của chủ nghĩa xã hội, hắn sẽ không dễ dàng lùi bước! Ánh sáng của chính nghĩa sẽ luôn chiếu rọi thế gian!
"Bùi Tịch sư đệ." Hạ Tri Châu đã chuẩn bị tốt công tác tư tưởng, phát huy sở trường biểu diễn chuyên nghiệp của mình, cố gắng diễn ra hình tượng của một tên tiểu nhân âm hiểm: "Ta tên là Hạ Tri Châu, hôm nay ta tới gặp ngươi vì muốn cho ngươi xem một thứ. Đừng cử động lung tung, bị thương thì không hay lắm đâu."
Làm tốt lắm! Tiếp tục duy trì biểu cảm này, Hạ Tri Châu ngươi chính là Ảnh đế cầm Oscar của tu chân giới!
Bùi Tịch lạnh nhạt liếc hắn một cái, không thèm để ý đến hắn, đi thẳng về phòng.
Hạ Tri Châu đương nhiên sẽ không để hắn đi, lập tức giữ chặt lấy ống tay áo của hắn: "Ta sinh ra trong một gia tộc hàng yêu trừ ma cho nên năng lực trời sinh là phát hiện được ma tộc. Mấy hôm nay đi ngang qua đây, ta đột nhiên phát hiện ra ma khí vô cùng dày đặc, không biết Bùi Tịch sư đệ có thể giải thích cho ta một chút được không?"
Nói xong hắn không kìm được mà nghĩ thầm, diễn xuất bậc này quả thật là vô cùng xuất sắc, đến hắn còn muốn thụi cho mình một quyền nữa là Bùi Tịch.
Thiếu niên áo đen vừa bước một chân vào cửa nghe thấy thế thì quay đầu nhìn lại, đôi mắt âm u như vực sâu nước thẳm, có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.
Hạ Tri Châu rất không có khí tiết mà rùng mình một cái. Nhưng ngay sau đó hắn ra vẻ bình tĩnh mà ngẩng đầu lên, móc từ trong người ra một con dao cán dài màu đen tuyền, khóe miệng cứng đờ mà cười: "Đây là bảo vật gia truyền của Hạ gia, tên là Phá Ma Đao. Nếu máu tươi của ma tộc dính vào nó sẽ phát ra âm thanh."
Hắn liếc nhìn lời thoại hệ thống đưa cho: "Ta đã để mắt đến ngươi rất lâu rồi, quả thật là nằm mơ cũng có thể nhìn thấy ma khí bên cạnh ngươi đấy Bùi sư đệ. Ngươi có muốn biết khi thanh đao này đâm sâu vào cơ thể ngươi, nhấm nháp máu của ngươi... rốt cuộc là cảnh tượng tuyệt mỹ như thế nào không?"
Hắn nói xong thì đột nhiên rút đao, đâm thẳng vào cổ tay trắng trẻo của Bùi Tịch.
Đây là nhiệm vụ của Hạ Tri Châu: dùng thân phận truyền nhân của gia tộc hàng yêu trừ ma phát hiện ra ma khí, sau đó dùng Phá Ma Đao đâm vào cơ thể của Bùi Tịch. Dựa theo cốt truyện mà hệ thống đưa cho, lúc này ma khí ẩn giấu trên cơ thể của Bùi Tịch sẽ không bị phát hiện, vì thế hắn sẽ phải xấu hổ thừa nhận sai lầm của mình, không cam lòng bỏ đi.
Vô cùng đơn giản, một hơi có thể...
Được rồi, Hạ Tri Châu rút lại mấy lời kia.
Tuy rằng đại khái giống với cốt truyện nhưng Bùi Tịch hoàn toàn không phải là con cừu non mặc cho người ta xâu xé mà là một con sói vô cùng độc ác hung tàn có được không! Cái hệ thống chó chết này hố chết hắn rồi!
Phá Ma Đao còn chưa ra khỏi vỏ, tay của hắn đã bị Bùi Tịch nắm lấy, sau đó vặn một cái.
Xương cốt tí nữa thì thoát vị luôn, Hạ Tri Châu đau đến mức hít sâu một hơi, sau đó thanh đao trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
"Muốn đụng đến ta cũng phải có năng lực mới được."
Thiếu niên mặc áo đen lạnh lùng cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, băng giá chẳng khác gì sương tuyết ngày đông. Giọng điệu hắn tràn đầy trào phúng, thong thả mà ung dung: "Hạ sư huynh, đừng xen vào việc của người khác."
Hạ Tri Châu muốn khóc quá.
Kiếp trước hắn gặp tai nạn mà qua đời, để có thể sống thêm một lần hắn mới chấp nhận nhiệm vụ làm đá mài dao. Khi đó hắn còn trẻ, lòng tràn đầy vui mừng mà tưởng tượng, chẳng phải chỉ là rèn luyện một đứa nhóc đáng thương thôi sao, chẳng khác gì nuôi con cả.
Nhưng mà Bùi Tịch có chỗ nào giống một đứa nhóc đâu. Tên nhóc này còn đáng sợ hơn cả u linh liệt tổ liệt tông của nhà hắn. Đối đầu với tên nhóc này quả thực là sống không bằng chết. Đã thế hắn còn phải tuân thủ cốt truyện mà hệ thống đưa cho, vô cùng tà mị cuồng luyến mà nhướng mày với Bùi Tịch: "Vậy sao? Hôm nay ta phải thử xem mới được!"
Hệ thống ngươi có cần viết hoa in đậm gạch chân bốn chữ "tà mị cuồng luyến" như vậy không! Có cần thiết không!!!
***
Bên kia Hạ Tri Châu và Bùi Tịch đang đánh nhau, ở trong điện Thanh Tiêu của Thái Huyền Phong, chưởng môn và chư vị trưởng lão đã tề tựu đông đủ.
Trước khi đi vào bí cảnh Tiểu Trùng Sơn, thông qua việc quan sát linh lực và kiếm thuật của các đệ tử, Huyền Hư Phái sẽ chọn ra hơn mười người xuất sắc nhất, đại diện cho môn phái đi vào bí cảnh rèn luyện. Bây giờ chính là thời gian chọn lựa.
Thiên Tiện Tử thản nhiên ngồi chơi xơi nước: "Đồ đệ của ta đều rất xuất sắc, các vị cứ từ từ mà chọn, phiếu của ta đều bầu cho bọn nhỏ hết."
Sư Tĩnh Y trừng mắt liếc hắn một cái: "Vớ vẩn."
Lý Vong Sinh là một trong số các trưởng lão nhưng hầu như đều đi du sơn ngoạn thủy, không lúc nào thấy mặt, hôm nay người tới bỏ phiếu thay hắn là đệ tử thân truyền Tần Xu.
Dù đứng bên cạnh rất nhiều tiền bối, Tần Xu vẫn không hề tỏ ra bối rối một chút nào, nàng hạ giọng thuận miệng nói: "Nói đến đệ tử của Thiên Tiện trưởng lão, Hạ sư huynh hình như đang tỷ thí cùng Bùi Tịch."
Thiên Tiện Tử nhướng mày: "Hạ Tri Châu? Cái đức hạnh kia của hắn mà cũng có ngày chủ động đi tìm người ta tỷ thí sao?"
"Sau khi con luyện kiếm xong đi qua nơi Bùi Tịch ở thì trông thấy Hạ sư huynh đang ở cùng hắn."
Tần Xu nghiêm mặt nói tiếp: "Sư huynh cầm một vật thể dài màu đen vừa to vừa dài trong tay, vừa run rẩy vừa lẩm bẩm, hôm nay chắc chắn phải làm cho Bùi Tịch khuất phục trước hắn."
Hớp trà trong miệng Thiên Tiện Tử suýt thì phun ra ngoài: "Gì cơ? Con nói cái gì cơ? Cái gì vừa to vừa dài cơ?"
"Sư đệ, đừng nghĩ bậy."
Kỷ Vân Khai cố gắng khống chế biểu cảm, nỗ lực xua đuổi mấy hình ảnh nào không đứng đắn nào đó ra khỏi đầu, giọng điệu bình thản thong thả: "Ngoại trừ vật kia, con còn thấy gì nữa không?"
"Hạ sư huynh chặn Bùi Tịch ở trước cửa." Tần Xu cố gắng nhớ lại: "Huynh ấy bảo Bùi Tịch đừng nhúc nhích nếu không sẽ bị thương."
Sắc mặt của các trưởng lão thoắt cái trắng bệch.
"Huynh ấy còn bảo huynh ấy đã để mắt đến Bùi Tịch rất lâu rồi, đêm nào cũng nằm mơ thấy hắn. Cuối cùng giờ huynh ấy cũng có thể cầm thứ kia đến tìm hắn, nếu thứ kia có thể đâm vào cơ thể hắn đến mức chảy máu, không biết sẽ là cảnh tượng tuyệt mỹ như thế nào... Sau đó thì con rời khỏi đó luôn."
Sắc mặt các trưởng lão từ trắng chuyển thành xanh.
Tần Xu chính khí lẫm liệt, thẳng thừng hỏi: "Sư bá, con chưa từng thấy thứ kia bao giờ, nó là pháp khí gì sao? Vì sao Hạ sư huynh lại muốn dùng pháp khí chinh phục Bùi Tịch? Chinh phục như thế nào? Tại sao lại nói rằng cảnh tượng sau khi đổ máu sẽ vô cùng tuyệt mỹ?"
Các trưởng lão:...
"Đừng nói nữa, Tiểu Xu Nhi!"
Sư Tĩnh Y không nghe nổi nữa, nhào lên che miệng Tần Xu lại, sau đó ôm nàng nào lòng như ôm một đứa trẻ: "Quên những hình ảnh đó đi! Con phải chịu khổ rồi!"
Tần Xu:?
"Dừng dừng dừng lại! Không thể nào!"
Thiên Tiện Tử một hơi uống cạn cốc trà nóng: "Hạ Tri Châu với ta cùng kẻ bần cùng, ta hiểu phẩm hạnh của đứa trẻ kia, chắc chắn hắn không phải là người có thể làm ra loại chuyện này."
"Rốt cuộc là phải hay không phải thì cứ xem Khuy Thiên Kính là biết."
Sư Tĩnh Y nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tần Xu: "Tiểu Xu Nhi đã bị hại rồi, nếu Bùi Tịch cũng..."
Chưởng môn nhân Kỷ Vân Khai sau khi yên lặng một lúc đâu, lặng lẽ gật đầu.
Khuy Thiên Kính là một trong những pháp khí của Huyền Hư Kiếm Phái, có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách trong Kiếm Tông. Khuy Thiên cảnh vừa mới mở ra lập tức đã bị chuyển đến trước phòng Bùi Tịch.
Cảnh vừa mới hiện ra, tất cả mọi người đồng thời hít sâu một hơi.
Chỉ thấy Hạ Tri Châu quần áo không chỉnh tề mà ngã trước cửa, Bùi Tịch đứng bên cạnh vẻ mặt lạnh lẽo, đang muốn bỏ đi.
Người đang nằm hiển nhiên đã bị đánh một trận, chật vật chống vào ván cửa để đứng lên, biểu cảm vô cùng dữ tợn: "Lần này coi như ngươi gặp may... Lần sau đừng để ta tóm được, nếu không sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!"
Sư Tĩnh Y cắn chặt răng che lỗ tai của Tần Xu lại.
Lại còn có cả lần sau nữa cơ à!
Thấy Bùi Tịch không quan tâm gì đến mình, hắn lại không phục mà gào lên: "Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang từ trong núi ra, coi như ta không trị được ngươi cũng vẫn còn toàn bộ Hạ gia ở sau lưng ta!"
Thiên Tiện Tử thở dài.
Còn muốn dùng cả thế lực trong nhà để làm tiểu đồ đệ của hắn khuất phục cơ đấy? Xem cha mẹ ngươi có đánh gãy chân của tên nhóc thối nhà ngươi không.
"Hạ gia thì thế nào?"
Bùi Tịch nghe hắn nói thì lạnh lùng cười, âm u trong mắt như mây đen kết tầng: "Vô duyên vô cớ làm hại người vô tội, đây là phẩm hạnh của thế gia đại tộc sao?"
Người xuất thân từ thế gia đại tộc - Kỷ Vân Khai nghe vậy thì nắm chặt tay.
Đương nhiên không phải! Chỉ là đầu của tiên nhóc thối Hạ Tri Châu kia có vấn đề mà thôi!
Bị đáp trả không chút lưu tình, Hạ Tri Châu đỏ mặt: "Ai bảo ngươi hôm nay dám phản kháng ta... Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ làm cho người quỳ gối dưới thân ta xin tha! Bùi Tịch ngươi nhớ kỹ cho ta!"
Chân Tiêu kiếm tôn đỏ bừng hai tai.
Quỳ dưới thân... xin tha.
Khụ, cảm thấy cả người đều không ổn rồi.
Trong Khuy Thiên kính màn đêm đặc quánh, Bùi Tịch rảo bước đi vào trong viện, trước lúc đóng cửa hơi nghiêng người, khóe miệng cong lên giễu cợt: "Ngươi vẫn nên thắt lại lưng quần đi, Hạ sư huynh."
Hạ Tri Châu bây giờ mới phát hiện đai lưng đã bị tuột ra trong lúc vật lộn, quần của hắn giờ đây vô cùng lỏng lẻo, chẳng ra thể thống gì. Nhưng làm gì có phản diện nào đang lúc giao đấu mà đi xách quần đâu! Quá mất mặt!
Vì thế mà hắn hừ lạnh một tiếng, nhếch môi cười, rất có khí thế của tổng tài bá đạo mà nhướng mày: "Sao? Chẳng lẽ Bùi Tịch sư đệ ngại ngùng không dám nhìn?"
Hay lắm, cơm hôm nay không ăn nổi nữa rồi.
Thanh Tiêu Điện yên tĩnh như một nấm mồ.
Vài đôi mắt đồng thời nhìn chăm chú nhìn khuôn mặt bị phóng đại vô hạn của Hạ Tri Châu trên mặt kính. Nụ cười của hắn tà mị cuồng luyến đến như vậy, giọng nói của hắn vang vọng khắp đại điện: "Ngươi là con mồi của ta, mãi mãi không thể trốn thoát được. Ha ha, ha ha ha ha!"
Quá biến thái!
Các trưởng lão đồng thời rơi vào trầm tư, không ai nói gì nữa.
Cuối cùng, chưởng môn Kỷ Vân Khai phá vỡ bầu không khí yên lặng, chần chừ nói: "Trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện... đừng thẳng tay đánh chết."
***
Danh Sách Chương: