Truyện Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ : chương 2: sư tỷ nghèo đến mức phát điên rồi!
Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
-
Kỷ Anh
Chương 2: Sư tỷ nghèo đến mức phát điên rồi!
Trong kịch bản đã định, nguyên chủ nhục mạ Bùi Tịch xong thì xoay người rời đi. Tình huống đang xấu hổ như vậy, cô cũng không muốn ở lại lâu, nhưng để nam chính không tự mình đa tình, trước khi đi cô vẫn nói thêm một câu: "Ta thật sự không thích ngươi!"
Bùi Tịch nhìn cô.
Được rồi, trên mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì. Đôi mắt phượng dài hẹp lặng lẽ liếc nhìn cô, giọng nói lạnh như băng tuyết còn vương lại một chút sát ý: "Ta chưa nói từng nói rằng ngươi thích ta."
Ninh Ninh nghẹn họng.
Tên nam chính chó chết này! Không nói câu này anh sẽ chết sao!
Giờ lại đổi thành cô mới là kẻ tự mình đa tình.
"Còn các ngươi nữa."
Bùi Tịch là một cục đá, cô không ngu mà đi đối chọi với hắn, vì vậy đành chuyển ánh mắt về hai người còn lại đang có mặt ở đây: "Không được liên tưởng linh tinh!"
Niếp Chấp tỏ vẻ: "Được được chúng tôi đều hiểu, đại tiểu thư đều như vậy cả." Hắn cosplay cái tay của con mèo chiêu tài gật đầu không ngừng: "Được được được, ta tuyệt đối không liên tưởng linh tinh."
Ninh Ninh sắp bị hắn làm cho tức chết, nhưng cô cũng hết đường phản bác, chỉ có thể cắn răng nhìn Bùi Tịch, nói nốt một câu tàn nhẫn cuối cùng của nữ phụ độc ác trong nguyên tác mà hệ thống bắt cô phải đọc: "Chúng ta sẽ còn gặp lại, ngươi cứ chờ xem."
Ninh Ninh:...
Nói xong nhìn lại một loạt hành động ban nãy, rõ ràng giờ cô đã biến thành đại tiểu thư tâm cao khí ngạo yêu thầm nam chính mà lại ngượng ngùng không dám bộc lộ tâm ý rồi đấy được không???
Mấy câu kiểu "chúng ta sẽ còn gặp nhau" ở trong ngữ cảnh nguyên văn đúng là sẽ làm người ta không rét mà run, nhưng đến phiên cô thì sao lại biến thành cảm giác một khắc cũng không chờ được để gặp người trong lòng thế này!
Ninh Ninh cảm thấy sắp tắt thở đến nơi, cô xoay người đi không chút do dự, còn không thèm phất cả tay áo, để lại ba người trong phòng mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Niếp Chấp cười khan một tiếng, rụt rè sợ hãi nói với Bùi Tịch: "Xem ra nàng ấy quả thật đã lún sâu vào lưới tình với ngươi, chúc mừng chúc mừng."
Vị tiểu tổ tông kia đi rồi, giờ còn lại mỗi tên chó điên Bùi Tịch này, hắn cảm thấy đời mình sắp tàn rồi.
Trong bài kiểm tra vào cửa năm đó, Bùi Tịch chẳng qua chỉ có chút linh lực mỏng manh, là một tiểu tử nghèo rớt trong cơ thể còn sót lại huyết mạch của ma đạo, không tiền không thế lại còn không có sức mạnh, vừa đẹp trở thành nơi trút giận của hắn và Thẩm Ngạn Kiều.
Tên nhóc này này cũng rất lợi hại, mặc dù sức lực yếu ớt nhưng lần nào bị đánh cũng sẽ liều mạng phản kháng, vì thế hắn lại càng bị đánh tợn. Nhưng cho dù bị thương nặng đến đâu, hắn cũng chưa từng mở miệng xin tha, giống như sói con còn chưa mọc nanh vuốt nhưng không chịu khuất phục, hai mắt màu đỏ ngầu như máu.
Kỹ thuật sử dụng kiếm của Bùi Tịch từ khi nào mà đã tiến bộ đến nhường này?
Đang lúc nghi vấn này đâm chồi ở trong lòng hắn rồi dần dần lan tràn sinh trưởng trong bóng đêm, Niếp Chấp nghe thấy một tiếng cười khẽ gần như không thể phát hiện được.
Tàn ảnh hoàng hôn và ánh trăng hòa quyện vào nhau, ánh sáng hỗn độn như nước róc rách chảy xuống vẽ nên hình dáng góc cạnh rõ ràng của thiếu niên trước mặt. Đôi mắt sâu không thấy đáy của Bùi Tịch đỏ ngầu, khóe miệng gợi lên một độ cong rất nhỏ, ánh mắt lại lạnh lẽo như gió bắc thổi trên sông băng, không có một chút độ ấm nào. Giọng điệu của hắn thong thả, mang theo một chút lười nhác và trào phúng, nốt ruồi lệ dưới mắt như vết máu đọng lại, khiến Nhiếp Chấp theo bản năng mà lạnh cả sống lưng lạnh cả người: "Rút kiếm."
Cuối cùng nam chính bên kia đã xảy ra chuyện gì, Ninh Ninh không cần biết. Hắn thích mở hậu cung thì mở hậu cung, muốn vào bí cảnh thì vào bí cảnh, cô không thèm quan tâm. Điều Ninh Ninh quan tâm duy nhất chính là, bây giờ cô lại có thể đi lại trên mặt đất được rồi! Hơn nữa không chỉ đi đường, ngự kiếm bay trên trời cũng vô cùng đơn giản!
Kiếp trước cô bị bệnh tật hành hạ, lúc bệnh nặng chỉ còn một hơi thở đến sức lực để xuống giường cũng không có, chỉ có thể nằm yên chờ chết. Nghĩ kỹ lại, đã rất lâu cô không thể tự do đi lại như vậy rồi!
Bây giờ cô rất rất rất rất vui vẻ!
Ninh Ninh cơ hồ là chạy bước nhỏ mà rời khỏi nơi đó, đi đến một chỗ trống trải trên núi, dựa vào ký ức mà niệm chú. Ánh kiếm bên hông chợt lóe, trường kiếm nghe lệnh mà xuất hiện giữa không trung.
Kiếm này có tên là "Tinh Ngân", thân kiếm thon dài thanh mảnh, uyển chuyển nhẹ nhàng như yến, dưới ánh trăng bạc tản ra một chút hàn quang. Chuôi kiếm được nạm rất nhiều viên u châu Quảng Hàn* nhỏ bé tinh xảo, linh quang xán lạn chói mắt, rất giống màu sắc rực rỡ của một bầu trời đầy sao**.
(*
Nguyên chủ thật sự rất yêu quý thanh kiếm này. Trong mắt mỗi kiếm tu, bội kiếm của họ chính là bảo vật thiên hạ vô song. Người còn kiếm còn, mình kiếm với ta. Cho dù là bổ núi trảm sông, chọc thủng trời cao, đạp mây cưỡi gió, chu du huyền cảnh, tiếng tăm hão huyền chỉ là chuyện ngoài thân, cuối cùng cũng chỉ có kiếm ở bên cạnh mình.
Cần tiền để thì làm gì? Có kiếm là được; Cần danh để làm gì? Có kiếm là được; Cần vợ để làm gì? Có kiếm là được.
Hay nói cách khác, kiếm, chính là vợ của bọn họ.
Vợ yêu của cô đẹp quá đi mất! Bảo bối Tinh Ngân yên tâm, mama nhất định sẽ mua cho con quần áo đẹp nhất, để con trở thành đứa bé xinh đẹp nhất sư môn!
Ninh Ninh son sắt hạ quyết tâm, loạng choạng bước lên thân kiếm, nương theo thanh kiếm mỏng manh bay thẳng lên trời.
Hoàng hôn bị bóng đêm nuốt chửng để lại một vầng trăng xinh đẹp treo trên bầu trời. Làn mây mỏng như những sợi bông dần nhuốm màu mực, nhẩn nha thơ thẩn mà vẽ đen vòm trời cũng không che nổi ánh trăng rực rỡ.
Ninh Ninh cúi đầu nhìn xuống, không khỏi sững người.
Huyền Hư Kiếm Phái của cô được xây dựng trên dãy núi Côn Ngô, là một trong bảy nơi có linh khí nồng đậm nhất, được xưng là danh thắng đẹp nhất ở nơi đây*.
精象玄着,列宫阙于清景;幽质潜凝,开洞府于名山。"Tinh tượng huyền trứ, liệt cung khuyết vu thanh cảnh; u chất tiềm ngưng, khai động phủ vu danh sơn".
Đỉnh Thái Huyền ở trung tâm quật đất mà lên, bốn nhánh Lăng Tiêu, Khai Dương, Ngọc Hành, Thiên Hạc như lưới tỏa ra bốn phía, các đỉnh núi còn lại xen kẽ nhau trùng trùng điệp điệp, sắc nước hương trời.
Thời tiết khí hậu giữa những quả núi chót vót phân biệt so le, gió mây phía xa lưu luyến vấn vương, sương trắng giữa núi khi tụ khi tán, tựa như lụa mỏng trơn bóng ôm ấp tầng không, nay bị ánh trăng nhuộm thẫm càng trở nên sống động có thần.
Nhìn kỹ lại có thể trông thấy từng tòa lầu cao san sát chi chít như sao trên trời. Đài đúc kiếm, kiếm trận, Trích Tinh các* và khu học viện đèn đuốc rực rỡ, bốn phía những bậc đá xếp tầng tạo thành đường đi nối liền với nhau, dài như thang bắc lên trời, lúc ngự kiếm xa xa nhìn lại, dường như đã lạc vào tiên cảnh nhân gian.
Đây đúng là một bức tranh cực kỳ đẹp đẽ. Thế nên Ninh Ninh thề, cô tuyệt đối không cố ý làm cho bụng mình eo éo reo lên.
Đến khi cái bụng nhỏ rỗng tuếch lần thứ ba tỏ ra bất mãn, Ninh Ninh mới mò tới nhà ăn.
Nguyên chủ vì đi tìm cọng rơm Bùi Tịch kia nên đã bỏ lỡ mất thời gian ăn tối mà môn phái quy định. Ninh Ninh rất không có tiền đồ nghĩ, đây rõ ràng là trộm gà không được còn mất một nắm gạo, báo thù có chỗ nào quan trọng hơn ăn cơm chứ?
Nhà ăn và cái bụng của cô không hẹn mà cùng rỗng tuếch y chang nhau. Có lẽ là do trông thấy tiểu cô nương thật sự đáng thương, nữ tu làm nhiệm vụ nấu cơm lấy từ trong tủ bếp ra một con ngỗng đã được lột da. Sau đó nàng dùng hai tay, một phát tách đôi con ngỗng ra làm hai phần, đưa một phần cho Ninh Ninh.
Tay không xé ngỗng is real.
Nhưng sao động tác của chị lại thành thạo như vậy chứ!!!
"Từ đầu tháng tới nay, cô là đệ tử thứ bảy đến xin đồ ăn. Bây giờ thức ăn dự trữ còn lại không nhiều lắm, tiểu đạo hữu nhớ ăn dè sẻn một chút."
Nữ tu liền mạch lưu loát mà xé ngỗng đóng tủ, dùng giọng điệu hết sức cảm thông thấu hiểu mà nói: "Cuộc sống vẫn còn hy vọng, ngàn vạn lần đừng vì không có tiền mà nghĩ quẩn trong lòng. Chỉ cần vẫn còn mạng thì những thứ vật ngoài thân kia sớm muộn cũng sẽ quay trở lại thôi."
Ninh Ninh:???
Từ từ, có phải chị hiểu nhầm cái gì rồi hay không? Hơn nữa tại sao cô lại là người thứ bảy đến xin cơm, người trong môn phái này đều có đam mê bữa tối đến muộn rồi thì đi xin cơm sao? Rồi việc này với tiền bạc thì có liên quan gì, không phải thật sự có người nghèo đến mức cơm cũng không được ăn đấy chứ?
Ninh Ninh tràn ngập nghi hoặc, thuận miệng nói tiếp: "Người thứ bảy?"
Nữ tu khẽ thở dài: "Trước đây còn nhiều hơn. Môn phái chúng ta như thế nào, tiểu đạo hữu chẳng lẽ còn không hiểu sao?"
... Cô thật sự không hiểu mà!
Kết quả là nữ tu kia cuối cùng cũng không nói cho rõ ràng, Ninh Ninh cứ mờ mịt mà đem nửa con ngỗng về biệt viện nhỏ của mình. Ngoài dự đoán đó là, phòng của nguyên chủ lại vô cùng thanh nhã, không có mấy đồ vàng bạc chói mù mắt người như trong tưởng tượng.
Nơi này tất nhiên sẽ không có nồi để nấu ăn, củi để làm đồ nướng cũng tạm thời không có cách nào tìm được. Ninh Ninh hơi buồn rầu nhìn lên nhìn xuống căn phòng một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một cái lò luyện đan ở trong góc.
Lò luyện đan lấy linh khí làm vật dẫn, không cần củi cũng có thể tạo ra lửa, công dụng gần giống nồi áp suất, vô cùng thích hợp để nướng ngỗng.
Thế không phải là xong rồi sao! Cô đúng là một đứa trẻ lanh lợi!
Đương nhiên, nếu liệt tổ liệt tông Huyền Hư phái biết có người lấy lò luyện đan để nướng ngỗng, có lẽ sẽ tức giận đến mức trực tiếp từ tiên giới hạ phàm, chắc chắn còn nhiệt tình hơn cả Thất tiên nữ đi tìm Đổng Vĩnh*.
Sau khi để ngỗng vào trong lò, lại lấy linh khí nhóm lửa, Ninh Ninh vừa ngồi chờ thịt chín vừa nghĩ ngợi.
Cô là người thứ bảy đến phòng bếp xin thịt ngỗng, dựa theo trình tự kia, vậy cô chính là "người nếm ngỗng thứ bảy", oa, được phết nhờ.
Từ giờ hãy gọi cô là Thường Nga tiên tử*!
Duy nhất cô không hiểu chính là... lời của nữ tu kia, rốt cuộc là có ý gì?
Cô còn chưa kịp nghĩ ra đáp án của vấn đề này, đáp lại cô là một tiếng nổ cực kỳ gần, vô cùng đinh tai nhức óc.
Sóng nhiệt hừng hực tràn đến đập vào mặt, cũng may trong cơ thể Ninh Ninh vẫn có bản năng tự vệ, cô lập tức bắt quyết bảo vệ mình. Tuy rằng bị sóng nhiệt ép lui về phía sau vài bước nhưng cũng không bị tổn thương gì nghiêm trọng.
Bụi bặm tro tàn lơ lửng bay bay trước mắt, qua tầm mắt mơ hồ, cô miễn cưỡng thấy được loáng thoáng quang cảnh trong phòng. Hai chân của án thư bị thổi bay, thân tàn chí không kiên mà ngã chỏng trơ một bên; mặt tường trắng nõn như vừa được đưa đi châu Phi nghỉ mát, tất cả đều biến thành một tảng đen sì; còn lò luyện đan vừa bị đem đi nướng ngỗng của cô.
Lò luyện đan không chịu được sỉ nhục lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ, vì bảo vệ tôn nghiêm của bản thân đã vô cùng vinh quang mà nổ tanh bành.
Không phải chỉ bảo ngươi nướng có con ngỗng thôi sao, phải làm đến mức này sao? Đến tận mức này sao?
Cảm giác đói khát cồn cào lúc nào cũng đâm thọc thần kinh, Ninh Ninh bất chấp tất cả, ngừng thở tiến lên vài bước. Lò luyện đan đã biến thành một đống hỗn độn, khói đen lượn lờ bốn phía, con ngỗng của cô nằm lẳng lặng trên mặt đất. Làn da nó ngăm đen kia nom hệt như hàng vừa được hỏa tốc gửi về từ Ethiopia, Ninh Ninh nguyện tôn xưng gọi một tiếng Bao Chửng đời thứ hai.
Cuối cùng thì cô cũng hiểu rồi.
Cô không thể nào trở thành Thường Nga tiên tử được, cùng lắm chỉ làm Nga Một tiên tử* được thôi.
Cảnh tượng chướng khí mù mịt này còn chưa tan đi, đang lúc Ninh Ninh định cầm con ngỗng lên, trong sương khói lượn lờ cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng đập cửa rất nhẹ nhàng: "Tiểu sư tỷ?"
Đây là giọng nói của một thiếu niên xa lạ mà cô chưa từng nghe thấy.
Ninh Ninh:?
Bảo cô mang cái bộ dáng mặt mày lem luốc đầu xù tóc rối này đi câu dẫn người ta? Bảo cô đi cast vai nữ quỷ đóng phim kinh dị còn khả thi hơn đấy.
Tiếng thông báo của hệ thống vang vọng bên tai, cô nhớ rõ nhân vật Lâm Tần này.
Tiểu hoàng tử của Đông Hải long cung, thiên tài kiếm đạo được vạn người ngưỡng mộ. Bởi vì từ nhỏ hắn chỉ sống trong cung, rất ít giao lưu với người bên ngoài, vì vậy dần dần tạo thành tính cách nhút nhát hướng nội, hễ gặp phải nữ nhân là lại đỏ mặt, gọi tắt là chứng sợ hãi xã hội.
Sau khi hắn trở thành môn hạ của Thiên Tiện Tử thì đoạt mất thân phận đồ đệ nhỏ nhất của nguyên chủ, lại thêm chi kiếm ý áp đảo, tu hành tiến bộ thần tốc, càng làm nguyên chủ thêm ghen ghét đố kị.
Lâm Tầm thân phận tôn quý, tất nhiên nguyên chủ sẽ không ngang nhiên bắt nạt hắn mà ngấm ngầm dùng một chiêu khác: sắc dụ.
Nàng vốn muốn lừa gạt Lâm Tầm để hắn tin tưởng nàng, sau lại lợi dụng hắn, biến thắn trở thành công cụ hình người của mình, không ngờ rằng vị tiểu công tử này trời sinh nhát gái, nguyên chủ càng tiếp cận hắn, hắn càng kháng cự. Tối nay, chính là lần đầu tiên hai bọn họ chính diện giao phong.
Ninh Ninh hồi thần lại, thấp giọng đáp: "Vào đi."
Nói thật, đây là lần đầu tiên Lâm Tầm một mình đi vào khuê phòng của nữ tử.
Trong nháy mắt cửa mở ra, hắn cảm thấy mộng tưởng của mình đối với nữ hài tử đã hoàn toàn vỡ nát.
Toàn bộ căn phòng giống như hiện trường của một vụ cướp của, để phòng ngừa vạn nhất tên cướp còn chu đáo cho nổ một phát kinh thiên động địa. Trong khói bụi mù mịt, tiểu sư tỷ của hắn chóp mũi dính đầy tro đen, trong tay cầm một vật thể đen sì không xác định đang phát ra ánh sáng quỷ dị.
Lâm Tầm bị dọa sợ: "Tiểu sư tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Không sao." Ninh Ninh cho hắn một ánh mắt an ủi, quơ quơ vật thể đen thùi lùi không xác định trong tay đáp: "Ta đang nướng ngỗng."
Lâm Tầm lại là sửng sốt, vẻ mặt phức tạp mà lại nhìn thứ kia một phen. Thứ này... chỉ sợ mang đi trộm mộ, cương thi cũng sẽ tưởng rằng đây là chân con lừa đen*.
Nhưng đây cũng không phải điểm đáng chú ý nhất.
Thiếu niên tuấn tú như lan như học hơi hơi nhíu mày, ánh mắt đặt trên những mảnh vụn còn sót lại của lò luyện đan, giọng nói không tự chủ được mà hơi khàn đi: "Tiểu sư tỷ, đây là lò luyện đan của tỷ?"
"Ừ." Ninh Ninh không hiểu tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy, đưa tay sờ chóp mũi, "Đệ có biết nơi nào có thể mua được một cái như này nữa không?"
Không khí trầm mặc quỷ dị hồi lâu.
Giọng nói trong trẻo của tiểu sư đệ vang lên lần nữa, chẳng khác gì một hồi chuông báo tử dưới địa ngục: "Nhưng mà... tiểu sư tỷ, không phải tỷ còn đang thiếu nợ bên ngoài rất nhiều sao?"
Ninh Ninh: Sét-đánh-ngang-tai.
Thấy cô có vẻ không thể tin được, Lâm Tầm cúi đầu né tránh ánh mắt của Ninh Ninh, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sư tôn đã nói với ta, tỷ vì rèn Tinh Ngân mà nợ không ít tiền, đến bây giờ vẫn chưa trả hết. Một cái lò luyện đan này là một vạn linh thạch, làm tổn hại nơi ở phải bồi thường năm nghìn linh thạch, còn cái bàn gỗ đàn hương kia là..."
"Từ từ!"
Ninh Ninh trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu một lượng tin tức lớn như vậy: "Mấy thứ đồ trong nhà này không phải là hàng rẻ tiền sản xuất hàng loạt của môn phái sao?"
Lâm Tầm hơi sợ cô, nắm chặt tay áo của mình: "Đấy là do tiểu sư tỷ nói thích gỗ đàn hương, lò luyện đan cũng phải dùng thứ tốt nhất."
"Vậy vậy vậy nhà ta thì sao? Nhà ta không phải đại phú đại quý sao?"
"Sư tôn cấm đệ tử tiêu xài tài sản gia đình."
Ninh Ninh kinh ngạc, nhịn không ói ra một ngụm máu: "Trợ cấp rèn luyện không phải đều do sư môn chi ra hay sao?"
"Tiểu sư tỷ, tỷ hãy tỉnh táo lại đi." Lâm Tầm bất đắc dĩ: "Chúng ta là kiếm tu, không có tiền!"
Một lời thức tỉnh người trong mộng. Ninh Ninh đã thông suốt hoàn toàn.
Đúng vậy. Cô là kiếm tu.
Trong mắt mọi người kiếm tu là như thế nào? Thanh cao lạnh nhạt, sát phạt quyết đoán, một kiếm rạch ngang trời. Nhưng thật ra kiếm tu là như thế nào? Thẳng thắn, cứng nhắc, cuồng bạo lực. Quan trọng nhất chính là, bọn họ nghèo!!
Trong tất cả các môn phái, kiếm tu vĩnh viễn cầm thanh kiếm tốt nhất, phong cách nhất, dùng kiếm thể sắc bén nhất, nhưng quần áo trên người luôn là loại rẻ nhất. Nguyên nhân là bởi, tất cả tiền của bọn họ đều tiêu trên người vợ mình rồi. Không nói đến khoản chi phí kếch xù cho hộp đựng kiếm và đồ trang trí trên kiếm, chỉ tính riêng chi phí duy tu bảo dưỡng bội kiếm cũng đủ để tiêu hết quỹ đen của một đám người.
Đối với kiếm tu mà nói, có thể đầu rơi máu chảy, nhưng nếu bảo anh ta để cho kiếm của mình phải chịu khổ, đấy là điều không bao giờ có khả năng. Để tích tiền bảo dưỡng kiếm, tích cốc không ăn không uống đã là chuyện phổ biến, cái gì mà tự học may, bán nghệ đầu đường cũng là chuyện bình thường.
Ninh Ninh còn vô cùng ấn tượng với một vị sư huynh họ Hạ trong nguyên tác. Nghe đồn hắn vì tích cóp tiền mà còn đi đến lầu xanh cạnh tranh vị trí hoa khôi đầu bảng, sau khi bị người ta phát hiện là một kiếm tu còn dõng dạc nói dối rằng mình là đệ tử của Vạn Kiếm tông, cuối cùng bị Vạn Kiếm tông vạch mặt tại trận.
Vạn Kiếm Tông môn là môn phái kiếm đạo lớn thứ hai trong giới kiếm tu, quan hệ với Huyền Hư Kiếm phái giống như kiểu quan hệ giữa Thanh Hoa và Bắc Đại, đều là đối thủ tranh đấu một mất một còn.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra nữ tu trong nhà ăn kia nói như vậy là có ý gì. Đồng thời cô cũng hiểu, về sau bọn họ sẽ thường xuyên gặp lại.
Để cô tới nhìn xem, kẻ nào từ sáng đến tối không được ăn cơm?
A, ngại quá, chính là cô.
Hự, bị cuộc đời quật ngã.
Trong lúc hai người đang trầm mặc, một đoạn văn đúng lúc hiện lên trong đầu cô, đúng là đoạn văn trong nguyên tác mà hệ thống đặc biệt tìm cho cô để giúp cô hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ. Chỉ thấy trên tiêu đề là mấy chữ to thù lù: Ninh Ninh đêm khuya dụ dỗ Lâm Tầm.
Ngắm trăng.
Cô còn bận ăn ngỗng, ngắm trăng cái con khỉ.
Trăng lặn về tây, mờ mờ ảo ảo.
Ninh Ninh khẽ cười cười, những ngón tay mảnh khảnh lướt qua Tinh Ngân kiếm, sống lưng vợ yêu của cô lúc nào cũng thẳng.
Bàn tay sờ kiếm nhè nhẹ rung.
Trong khói đen ngập tràn cô nhẹ nhàng mở miệng, đầu ngón tay hãy còn vương lại mùi ngỗng quay bóng đêm: "Vợ à, ta không có tiền cho mua quần áo mới cho con, con hãy tha thứ cho người mẹ vô dụng như ta!"
Lâm Tầm chứng kiến toàn bộ cảnh này, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Hắn không hiểu tại sao tiểu sư tỷ lại hỏi mấy chuyện mà ai ai cũng biết này, lại càng không hiểu vì sao Ninh Ninh gọi Tinh Ngân là vợ rồi lại xưng là mẹ của nó. Hắn chỉ biết, tiểu sư tỷ hình như không bình thường lắm.
Xưa có Phạm Tiến trúng cử*, nay có Ninh Ninh làm nổ lò luyện đan.
Rất lâu về sau, Lâm Tầm cũng vẫn có thể nhớ được cảm giác bị nỗi sợ hãi chi phối đêm hôm đó. Tiểu sư tỷ chậm rãi đến gần hắn, một tay đặt lên vai hắn. Giọng nói của nàng như điên tựa cuồng, không phân biệt được là đang cười hay đang khóc nức nở, giọng nói mơ hồ như nữ quỷ nơi sơn dã cùng đôi mắt hạnh hơi phiếm hồng kia có thể nói tuyệt phối:
"Ánh trăng đêm nay rất đẹp, tâm trạng sư tỷ rất tốt, không bằng..."
"Chúng ta đi ra ngoài tngắm trăng, thế nào? Ha ha..."
Một tiếng "ha ha" cuối cùng kia quả là tinh túy, quả thực đã thuyết minh một cách sinh động cái gì gọi là mượn cảnh tả sầu, gửi sầu trong cảnh. Tiếng cuối cùng đột nhiên chói lên như tên bắn đã rời cung, đoàng một tiếng cắm vào giữa màn nhĩ của hắn.
Lâm Tầm suýt bị hù chết.
Ảnh bìa là ảnh con gái tôiiiii
Danh Sách Chương: