Truyện Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ : chương 8: xin ngài hãy hành động như một con người!
Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
-
Kỷ Anh
Chương 8: Xin ngài hãy hành động như một con người!
Người trong Trích Tinh các ca múa điên cuồng, đèn đuốc sáng chưng, trai gái tìm hoan hưởng lạc hoàn toàn không ngờ được rằng dưới chân mình lại có hai yêu nữ mà chỉ nghe đến tên thôi cũng đủ khiến người ta sợ vỡ mật.
Ánh sáng của Tinh Ngân chiếu rọi bốn phía như tấm lụa trăng trùm lên ánh đèn trường minh mờ mờ ảo ảo. Nhện độc bò đến đâu đều bị kiếm quét sạch đến đấy.
Âm Sơn quỷ mẫu cực kỳ kinh hãi.
Nó vốn tưởng rằng nha đầu này chỉ đang ra vẻ, nhưng sau khi giao chiến một hồi lại phát hiện ra tu vi của nàng ít nhất đã đạt đến Kim Đan tầng thứ hai.
Nếu sức lực của nó vẫn còn nguyên thì việc giải quyết Ninh Ninh không hề khó. Nhưng sau khi đánh nhau với Bạch Cốt phu nhân một hồi, nó cũng đã tiêu hao mất hơn một nửa công lực. Giờ có dốc hết tất cả sức lực thì hai người cũng chỉ có thể cá chết lưới rách.
Tuyệt đối không thể nóng vội. Nó tự nhủ trong lòng, phần lớn chiêu thức của kiếm tu chính đạo đều dùng để đánh chính diện, đánh tay đôi có lẽ có thể chiếm thế thượng phong, nhưng nếu đối phó với nhện độc tấn công từ bốn phương tám hướng, nhất định sẽ không có cơ hội đánh trả...
Âm Sơn quỷ mẫu bỗng nhiên đờ ra.
Nó có cảm giác như vừa có người tát vào mặt mình một cái, đau ngu người luôn.
Tên kiếm tu kia... rốt cuộc đang sử dụng loại kiếm pháp quỷ gì vậy?!
Đường kiếm của Tinh Ngân đột nhiên biến đổi, quỹ đạo kỳ dị khó lường. Ánh kiếm tách thành vô số tàn ảnh trắng xóa, giống như một con rắn độc đang nhảy múa trên không rung rồi lao thẳng về phía đám nhện độc.
Đường kiếm lao đi cực nhanh, chiêu thức tàn nhẫn, kiếm pháp kỳ quái, đừng nói một con yêu quái như nó, phỏng chừng một tên tà tu nhìn thấy cũng phải cảm thán một câu: Nàng ta thật sự rất giống người của Ma giáo!
Đây là kiếm pháp mà người chính đạo được dạy đấy hả?
Bên ngoài huyền kính, Chân Tiêu kiếm tôn gật gù: "Kiếm pháp bán quần."
Hắn vẫn chưa quên chuyện sư đệ nhà mình đi bán quần để mua quyển kiếm phổ kia.
"Là Kim Xà kiếm pháp! Con bé mới chỉ học có mấy ngày mà đã có thể sử dụng thuần thục đến như vậy rồi!"
Thiên Tiện Tử không để ý đến sư huynh nhà mình, hớn hở vỗ tay đôm đốp: "Tùy cơ ứng biến, không tồi không tồi. Xem ra đám nhện của quỷ mẫu nhất định sẽ bị độc xà xử lý sạch sẽ."
"Cũng chưa chắc." Chân Tiêu vẫn vô cùng bình thản: "Quỷ mẫu bắt đầu hành động rồi."
Âm Sơn quỷ mẫu không ngốc, nó đương nhiên biết rằng không nên đối đầu trực diện với Ninh Ninh vào lúc này. Bây giờ hơn nửa sự chú ý của nàng đang phân tán chỗ mấy con nhện độc, đúng là thời điểm thích hợp để nó đánh lén sau lưng.
Yêu ma không quen thói làm bộ làm tịch như đám người chính đạo, chỉ cần có thể thắng, bọn chúng sẽ sử dụng tất cả mọi thủ đoạn.
Một nét cười thoáng hiện lên trên đôi môi của yêu nữ kia, tám cái chân thon dài dưới thân bất động chờ thời cơ, sau một thoáng thời gian chuẩn bị ngắn ngủi đột nhiên chuyển động. Động tác của Âm Sơn quỷ mẫu vô cùng nhanh, đến khi Ninh Ninh thấy sau lưng có một cơn gió lạnh lướt qua rồi vội vàng quay đầu lại thì quỷ mẫu đã tới gần chỗ của cô.
Thay đổi kiếm pháp cần phải có thời gian, dựa vào tu vi của cô thì không thể nháy mắt chuyển sang một bộ kiếm pháp khác được.
Chiêu thức của Kim xà kiếm pháp lợi ở chỗ khó đoán trước, thích hợp với mục tiêu phân tán, lấy một địch nhiều. Nếu phải dùng để một chọi một trực diện với đối thủ có thực lực cao cường thì lực đạo lại quá nhẹ.
Trận này nó thắng chắc rồi.
Âm Sơn quỷ mẫu tự nhủ bản thân nhất định sẽ thành công, nhưng nằm ngoài dự đoán, Ninh Ninh không hề tỏ ra sợ hãi như trong tưởng tượng của nó. Tiểu cô nương kia giống như sớm đã đoán được chuyện, nhìn về phía nó rồi nhướn mày. Sau đó lưỡi kiếm trong tay nàng đột ngột chuyển hướng, đâm thẳng về phía đầu của quỷ mẫu. Đồng tử vẩn đục của nữ quỷ đột nhiên co lại. Loại kiếm pháp này...!
Bên ngoài huyền kính, Thiên Tiện Tử kích động đứng bật dậy, tà áo dài xẹt qua làm chén trà rơi xuống đất: "Đây là không phải chiêu thức của Kim Xà kiếm pháp! Ninh Ninh dựa vào kiếm pháp cơ bản mà ngộ ra chiêu thức mới!"
Chân Tiêu khoanh tay đứng nhìn, hiếm khi đáp lại một câu: "Không tồi."
Trước đó, ấn tượng của hắn đối với Ninh Ninh chỉ dừng lại ở mức "một người thông minh." Nàng biết xem xét thời thế, đầu óc nhanh nhạy, có thể dùng mưu kế để đánh bại Âm Sơn quỷ mẫu thực lực mạnh hơn mình rất nhiều, rất có phong cách của sư tôn Thiên Tiện Tử của nàng.
Chỉ thế không hơn.
Là một kiếm tu chân chính, kỳ thật hắn cũng không quá tán đồng cách làm mưu mẹo này. Trong suy nghĩ của hắn, kiếm tu chân chính nên rút kiếm xông lên, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh để hàng phục yêu ma, cho dù không thắng được thì cũng đã chiến đấu hết mình, dù sao cũng không thiệt. Nhưng giờ phút này đây, Chân Tiêu kiếm tôn tiếng tăm lừng lẫy lại mặt mày nghiêm nghị, môi hơi nhếch lên.
Tà váy của thiếu nữ trong huyền kính khẽ khàng tung bay làm nổi lên một cơn gió dịu dàng tách biệt hẳn với quang cảnh nơi đây. Mà chính tại khoảnh khắc này, Tinh Ngân kiếm phát ra tiếng vù vù, kiếm ảnh đang phân hóa tán loạn bỗng nhiên nhập thành một thể. Linh xà ra khỏi động, muôn vàn bóng xà mờ mờ tụ lại trong thân kiếm, kim quang chói lọi bắn ra bốn phía, giống như rồng xanh ngóc đầu gào thét.
Ngàn vạn linh xà nhỏ bé không thể nuốt chửng cự thú, nhưng rồng thì có thể.
"Tên của chiêu này là "linh xà hóa rồng"!"
Trường kiếm chém đứt tơ nhện, vô cùng chuẩn xác đâm vào trái tim của quỷ mẫu. Ninh Ninh nhìn nó mỉm cười: "Nếu ta không luyện kiếm, đại sư huynh sẽ không cho ta đồ ăn ngon, ngươi muốn oán trách thì đi tìm hắn mà trách."
Trước kia khi đọc nguyên tác, nguyên chủ bị nhện độc của nó làm cho trọng thương, Ninh Ninh biết thứ đồ chơi này rất khó đối phó nên lúc học Kim Xà kiếm pháp với sư huynh cô đã vô cùng tập trung. Còn chiêu thức cuối cùng này là do khi đó cô ngồi ăn vịt nướng cá nướng, vui mừng quá đỗi nên vô tình lĩnh hội ra được. Sau khi được đại sư huynh chỉ điểm cho vài chỗ thì cô sử dụng càng ngày càng thành thạo.
Ninh Ninh này đâu giống với nguyên chủ, cô không mạnh nhưng lại vô cùng cẩn thận, làm sao có thể giẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ được.
Âm Sơn quỷ mẫu trợn mắt há mồm ngã xuống, chết ngay tức khắc. Một viên trân châu màu lục từ từ bay lên từ tim của nó lập tức bị Ninh Ninh bắt được.
Nếu đã là kỳ ngộ trăm năm khó gặp, tất nhiên phần thưởng cũng rất đặc biệt. Viên quỷ châu chứa đựng toàn bộ độc tính và tu vi của Âm Sơn quỷ mẫu chính là chiến lợi phẩm lần này.
Quỷ mẫu ngừng thở, kết giới trong động cũng bắt đầu tan rã, cả hang động ầm ầm rung chuyển như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Ninh Ninh cầm lấy quỷ châu rồi lập tức chạy ra ngoài, vừa mới bước vào lối ra chật hẹp thì nghe thấy phía sau truyền đến một loạt âm thanh đinh tai nhức óc.
Toàn bộ đất đá trên đỉnh của hang động ầm ầm rơi xuống, vách tường bốn phía cũng bị vùi lấp, tơ nhện rách nát và những vết máu bắn tung tóe khắp tường lặng lẽ nằm yên giữa bốn bề địa chấn, toát lên một vẻ kỳ dị không thể miêu tả thành lời.
Đoạn đường hầm nơi cô chạy qua cũng rung lắc dữ dội, đất đá bốn phía như trò xếp gỗ ào ào rơi xuống từng tảng. Vất vả lắm cô nhìn thấy một tia sáng chiếu rọi nơi lối ra, đập vào mắt cô là một bóng người mặc quần áo màu đen quen thuộc.
Một trận gió đột ngột nổi lên, kiếm khí lạnh lẽo bổ nhào về phía cô, ngay sau đó là tiếng nổ cực kỳ lớn. Thì ra người kia vừa cản lại một cục đã sắp sửa rơi xuống đầu cô.
"Tiểu sư tỷ, tỷ vẫn ổn chứ?"
Một bóng người màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, rõ ràng là Lâm Tầm đã lâu không gặp. Sau khi hắn nhìn thấy Ninh Ninh vẫn bình an vô sự thì theo bản năng đưa tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô chạy ra khỏi đường hầm.
Đến khi hắn ý thức được rằng động tác này hơi có vẻ thân mật thì cái sừng nhỏ trên đầu vô thức run lên, mặt đỏ tía tai nhanh chóng buông tay cô ra.
Ninh Ninh không chú ý đến màu đỏ nhạt trên cái sừng nhỏ của hắn, vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Dọa ta sợ muốn chết! Đa tạ tiểu sư đệ."
Cô hơi ngập ngừng, đảo mắt nhìn về phía Bùi Tịch vừa cứu mình một mạng: "Đệ cũng vậy, cảm ơn."
Bùi Tịch vẫn tỏ vẻ "người sống chớ đến gần", đôi mắt hắn nhuốm một ít lệ khí như vừa trải qua một trận chiến đẫm máu, giọng nói hơi khàn khàn: "Không cần cảm ơn."
Hắn lạnh nhạt đáp lại, Ninh Ninh cũng không để ý đến hắn, bởi vì cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nếu cô không nhúng tay vào, dựa theo cốt truyện ban đầu, người giết chết quỷ mẫu lấy được viên quỷ châu kia đáng lý nên là nam chính Bùi Tịch.
Viên quỷ châu của Âm Sơn quỷ mẫu tuy có độc tính cực mạnh nhưng lại có thể khắc chế được huyết mạch Ma tộc trong người Bùi Tịch. Cơ thể hắn bị ma khí ăn mòn nhiều năm, không chỉ thường xuyên bị giày vò đau đớn mà tính khí cũng trở nên vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn. Có viên quỷ châu kia trong người, hắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Hơn nữa đây là cô dùng mưu mẹo lợi dụng chỗ hở của cốt truyện mà hưởng lợi, pháp bảo này vốn không thuộc về cô.
Ninh Ninh từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng sẽ cướp đi vận may của bất kỳ ai.
"Chưng ra cái mặt như thể người chết ấy ra làm gì? Bổn tiểu thư cũng đâu nhờ đệ đến cứu."
Ninh Ninh hừ lạnh một tiếng, bắt chước giọng điệu của nguyên chủ một cách vô cùng chuyên nghiệp, ném viên quỷ châu màu xanh biếc trong lòng cho hắn: "Dưới chân Trích Tinh các có một con yêu quái tên Âm Sơn quỷ mẫu đã bị ta giải quyết. Viên quỷ châu này moi ra từ tim của nó, coi như lễ vật hậu tạ, cái mạng này ta không nợ đệ."
Sau khi nói xong, cô không kiềm được mà tự tán thưởng chính mình, đây gọi là noi gương của Lôi Phong, làm việc tốt không cần lưu danh.
Cho dù nam chính vĩnh viễn không hiểu được nỗi khổ trong lòng của cô, nhưng ai bảo cô là người kế thừa chủ nghĩa xã hội cơ chứ. Nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn xem, thôi cứ coi như cô đang nuôi một đứa con trai đi vậy. Dù sao cuộc đời của nam chính quả thực quá bất hạnh.
Bùi Tịch sửng sốt: "Đệ không cần đâu."
"Ta bảo đệ cầm thì đệ cứ cầm đi, ta cũng không hiếm lạ cái thứ bỏ đi này... ui da!"
Ninh Ninh còn chưa dứt lời đã bị cốc một cái thật mạnh vào đầu.
Lúc mở mắt ra một lần nữa, lầu son gác tía bỗng tan thành mây khói, ba người bọn họ lại trở về cái viện nhỏ nghèo nàn của Thiên Tiện Tử.
"Viên trân châu này sao lại là đồ bỏ đi hả? Nó có tên là Âm Sơn quỷ châu, tích tụ hơn một nửa tu vi của quỷ mẫu, được xem như một trong những bảo khí thượng phẩm đấy."
Thiên Tiện Tử bất đắc dĩ cười: "Nha đầu này, ta vốn đang định khen con thể hiện rất tốt, sao cuối cùng con lại không biết nhìn hàng như vậy? Thế này thì nghèo là đáng đời lắm!"
Ninh Ninh nhăn mặt ấp úng.
Rõ ràng sư tôn người mới là người không có tư cách nói những lời này nhất mà!
"Chuyện xảy ra trong Trích Tinh các, ta và Chân Tiêu sư bá của các con đều đã chứng kiến toàn bộ."
Thiên Tiện Tử nói: "Tính Lâm Tầm hay mềm lòng, kiếm khí do tâm mà sinh, vì vậy khó trách kiếm ý vẫn còn non nớt. Bùi Tịch bình tĩnh trầm ổn, kiếm cốt hơn người, là người có khả năng thiên bẩm để trở thành kiếm tu, chỉ tiếc sát tâm quá nặng. Còn Ninh Ninh... nha đầu, sao con lại phát hiện ra Trích Tinh các không bình thường?"
Ninh Ninh sờ mũi, nhắm mắt bịa chuyện lung tung: "Con cảm nhận được yêu khí dưới mặt đất, nhưng nghe các sư huynh sư tỷ nói Trích Tinh các không có tầng hầm, sau đó lại liên tưởng đến những chuyện ghi lại trong "Phù Đồ bí văn" nên suy đoán ra chuyện của Âm Sơn quỷ mẫu."
Thiên Tiện Tử cười ha ha: "Rất tốt! Can đảm thận trọng, còn ngộ ra được chiêu thức mới của Kim Xà Kiếm Pháp. Hôm nay con là người xuất sắc nhất."
Đôi mắt hắn cong cong, hắn thò tay vào ống tay áo bên kia: "Ta đã chuẩn bị cho con một phần thưởng nhỏ, chỗ này của sư tôn không có nhiều đồ vật quý giá, hy vọng Ninh Ninh sẽ thích... Con cầm lấy cái này, thích ăn gì thì đi ăn cái đó."
Hai mắt của Ninh Ninh đột nhiên sáng ngời.
Thích cái gì thì ăn cái đó! Vậy thì phải bao nhiêu tiền cho đủ? Không, có lẽ không phải tiền, mà có thể là một cái lệnh bài vô cùng vô cùng cao cấp, cái loại mà chỉ cần giơ lên thì phong vân biến sắc, dì đầu bếp ở nhà ăn nhìn thấy phải quy phục dưới chân váy của cô ấy!
Cảm ơn sư tôn! Sư tôn tốt với con nhất! Thì ra giữa những người nghèo cũng có chân tình chân ái!
Sau đó nụ cười của Ninh Ninh lập tức đông cứng trên mặt.
Chỉ thấy Thiên Tiện Tử cười hí hửng, tay phải móc từ trong tay áo ra... một đôi đũa.
Ninh Ninh: Hai - mắt - trợn - tròn.
Cầm lấy đôi đũa, thích cái gì thì ăn cái đó.
Logic mười điểm, không hổ là sư tôn người.
***
Thiên Tiện Tử sau khi trao xong đôi đũa thì lập tức bị sư bá kéo đi so kiếm.
Lâm Tầm cụp đuôi ủ rũ trở về phòng suy ngẫm về bản thân, ba người đi mất, trong viện chỉ còn lại Ninh Ninh và Bùi Tịch. Bùi Tịch định trả Âm Sơn quỷ châu lại cho sư tỷ.
Từ trước đến nay hắn chưa từng nhận đồ của người khác, hơn nữa cũng không ai muốn tặng gì cho hắn. Lúc nãy Ninh Ninh cho rằng đây chỉ là một hạt châu bình thường nên mới ném cho hắn, giờ Thiên Tiện Tử đã nói toạc ra rằng đây là một thứ hết sức quý giá, có khi bây giờ nàng cũng đang thầm hối hận về hành động lỗ mãng của mình khi nãy ấy chứ.
Thiếu niên mặc quần áo màu đen nhíu mày lại, vô cùng mất tự nhiên mà mở lời: "Sư tỷ."
Hắn đột nhiên gọi cô làm gì?
Ninh Ninh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy đôi mắt phượng âm u của Bùi Tịch. Đôi mắt vốn rất xinh đẹp quyến rũ lại thêm vài phần hung ác lạnh lẽo, giống hệt đôi mắt của đám sói đói đang âm thầm nhìn chằm chằm vào cô.
Nam chính hẳn là không thích cái người tiểu sư tỷ được nuông chiều quen thói thành hư như cô, bây giờ lại đột nhiên gọi cô, chẳng lẽ là...
Ninh Ninh vội vàng nhét đôi đũa vào trong lòng mình: "Đệ, đệ nhìn ta làm gì, hâm mộ ta có đũa à? Không cho không cho."
Đùa nhau chắc, nữ phụ ác độc cũng không rộng lượng như vậy đâu. Nhất định là nam chính thấy cô được sư tôn khen thưởng cho nên có đôi đũa cũng muốn tranh giành với cô. Không phải là cô đã đưa Âm Sơn quỷ châu cho hắn rồi sao!
Bùi Tịch:...
Tay của hắn rõ ràng đang cầm hạt quỷ châu giá trị liên thành kia, sao sư tỷ lại chỉ để ý đến một đôi đũa mộc vậy?
Nhưng Ninh Ninh không cho hắn cơ hội giải thích, xoay người nhanh như chớp chạy đi mất dạng.
"Trời ạ, đây là Âm Sơn quỷ châu đấy, bảo vật trân quý vài trăm năm, nàng ấy cứ như vậy mà tặng cho ngươi? Ta thấy cô nương này hoặc là ngốc, hoặc là thật sự thích ngươi."
Thừa Ảnh hít hà một hơi, nghiêm túc ngầm kết luận: "Nhưng người sao có thể ngốc đến mức này được? Cho nên chắc chắn là nàng ấy thích ngươi."
Bùi Tịch không đáp lại, cụp mắt nhìn Âm Sơn quỷ châu trong tay mình.
Hạt châu chỉ lớn bằng ngón tay cái, sờ vào có cảm giác mát lạnh mịn màng, dưới ánh mặt trời lặng lẽ toát lên vẻ mị hoặc khó tả. Màu xanh biếc xinh đẹp trang nhã, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích.
Từ khi bắt đầu nhận thức được mọi chuyện xung quanh, hắn sống trong sự ghẻ lạnh và những trận đánh chửi của mẫu thân. Những đứa trẻ xung quanh đều biết hắn là con của ma tu, bởi vì kiêng kị ma tộc cho nên không có ai muốn làm bạn với hắn. Hơn thế, bọn họ thường xuyên tụ tập vây hắn ở góc tường mà đánh hắn.
Đây là lần đầu tiên có người thật lòng muốn tặng quà cho hắn.
Hắn giống như đứa trẻ chưa bao giờ được ăn kẹo nay đột nhiên được người ta cho kẹo, cho dù kẹo kia vừa ngọt vừa thơm, nhưng đối với Bùi Tịch, kẻ chưa từng được nếm thử vị ngọt thì thứ hắn cảm nhận được chỉ là hoang mang và mờ mịt.
Hắn không biết tại sao Ninh Ninh lại đối xử tốt với hắn.
Hơn nữa... bộ dạng của hắn như thế này....
Tiếng nói chuyện ríu rít của Thừa Ảnh vẫn truyền vào tai hắn: "Nha đầu này tốt bụng quá! Người đã xinh đẹp rồi lại còn tốt bụng, nếu ta là ngươi, ta đã sớm thần phục dưới váy của nàng rồi... ê đừng đi mà! Bùi Tịch ngươi đi đâu vậy?"
Thiếu niên dung mạo như ngọc cất hạt quỷ châu đi, đáy mắt vẫn là vẻ âm u thâm trầm: "Luyện kiếm."
***
Ninh Ninh ở trong tiểu viện nghỉ ngơi mấy ngày lại nghe thấy tiếng hệ thống thông báo nhiệm vụ:
A a a! Cuối cùng vị này cũng lên sàn rồi!
Trong nguyên tác, trừ nam chính ra, Ninh Ninh ấn tượng nhất với vị tiền bối họ Ôn này.
Ôn Hạc Miên thiên tài trời sinh, thiếu niên tuyệt thế, là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Huyền Hư Kiếm Phái từ trước đến nay. Tiếc rằng mười năm trước khi tiên ma đại chiến, hắn hợp lực cùng mấy cao thủ khác cùng nhau diệt trừ ma tôn, bản thân cũng bị trọng thương, xương cốt bị tổn hại, thức hải tan biến, tu vi mất hết.
Kể từ đó hắn luôn ở trong Thanh Hư Cốc. Các đệ tử đều biết nơi đó là nơi ở của một vị tiền bối nên rất thức thời mà tránh đi. Nhưng nguyên chủ dưỡng thương ở Trích Tinh các, tâm trạng không tốt, lại thêm tính tình xốc nổi, nghé con không sợ cọp nên ngang nhiên xông vào nơi ở của hắn.
Kỳ thật Ôn Hạc Miên và nguyên chủ có duyên phận rất sâu xa.
Lúc nguyên chủ ra đời, trên người nàng đã tràn đầy linh khí, trùng hợp đúng ngày hôm đó Ôn Hạc Miên đi ngang qua Ninh phủ, xuất phát từ tấm lòng từ ái, hắn nói rằng đến khi nàng lớn lên, nếu muốn tu tiên thì có thể đến phái Huyền Hư bái hắn làm thầy bất cứ lúc nào.
Nhưng đến khi nguyên chủ lớn lên, đại chiến tiên ma kéo dài liên miên không dứt, sau đó thiên tài cũng lụn bại, ở trong Thanh Hư Cốc không hề bước chân ra ngoài. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ôn Hạc Miên mới là sư tôn của nàng.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà nguyên chủ mới có thái độ ác liệt như vậy đối với Ôn Hạc Miên. Nàng cho rằng sư tôn của mình phải là người đức cao vọng trọng, một kẻ tàn phế vô dụng như Ôn Hạc Miên, nhắc đến tên thôi cũng cảm thấy xấu hổ.
Không ngờ rằng sau này trong phần hậu truyện Ôn Hạc Miên lại vô tình gặp được cơ duyên, khôi phục thực lực, khi đó nàng lại mặt dày đi gọi hắn là sư tôn...
Ninh Ninh nhìn mà xấu hổ thay nàng ta.
Thanh Hư cốc nơi Ôn Hạc Miên nghỉ ngơi là một u cốc tràn ngập sắc xanh, núi xanh ẩn hiện trong mây xuyên qua một tầng trời. Gió mát vờn quanh, sóng gợn lăn tăn, hương hoa thoang thoảng dưới bóng cây, lá xanh đầy cành giương giương đón nắng. Tiếng chim chóc ríu rít vang vọng khắp nơi, cảnh vật tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng có những bông hoa nhỏ theo gió lìa cành, nom không khác gì một cơn mưa hoa nhẹ nhàng rơi xuống.
Ninh Ninh nghe thấy tiếng đàn.
Cô từng học nhạc, cũng rất có thiên phú về âm nhạc. Tiếng đàn kia tuy thanh thoát tinh tế nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác, giống như sầu bi thầm kín không thể giãi bày.
Đây là lần đầu tiên nguyên chủ và Ôn Hạc Miên gặp nhau.
Ôn Hạc Miên tâm trạng buồn bực, ở trong cốc đánh đàn tấu nhạc, lòng nguyên chủ vốn đã xem thường hắn nên chẳng những nói năng hỗn láo còn cầm một hòn đá lớn đập nát cây đàn cổ của hắn.
Đúng là ngày nào cũng đi tìm chết bằng những cách thức hết sức mới mẻ.
Ngày nào nàng cũng phải đi khiêu khích vài người, vừa hay những người này về sau lại trở thành những nhân vật lớn không thể trêu vào. Vận may như thế này, nếu đi mua vé số, chắc chắn có thể trúng được cả căn biệt thự ven biển.
Ninh Ninh vẻ mặt vô cảm nhặt một hòn đá lớn, đi về phía tiếng đàn. Cô đi rất chậm, nhưng không biết tại sao cơ thể lại đột nhiên khựng lại.
Ninh Ninh:?
Ninh Ninh cố gắng dùng sức trên chân phải, không nhúc nhích. Chân trái cũng không được. Cả cơ thể của cô đều không có chút sức lực nào, không thể cử động được mà đứng đờ tại chỗ.
"Đợi... đợi đã, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ninh Ninh điên cuồng hỏi hệ thống, cuối cùng cái giọng nói giả chết vạn năm kia không tình nguyện lắm mà xuất hiện:
Ê nhưng mà...
Cô đứng đờ ở đây trong một nén hương thì không phải Ôn Hạc Miên sẽ đi mất sao? Tại sao cô lại trúng độc còn nguyên chủ thì không? Chẳng lẽ vận may của cô còn kém hơn cả nguyên chủ?
Khác gì đứng trong nhà ăn xếp hàng lấy đồ, cuối cùng vừa vặn đến người đứng ngay trước mình thì đồ ăn hết sạch, chỉ có thể liều mạng mới có thể rút được thẻ bài cấp SSR, chẳng lẽ lần nào tìm chết cũng phải tự dìm cho bản thân thảm không nỡ nhìn hay sao?
Trong lòng Ninh Ninh tràn ngập các dấu chấm hỏi nho nhỏ, sau đó rất nhanh những dấu chấm hỏi nho nhỏ đó hợp lại thành một cái dấu chấm than siêu to khổng lồ.
Trong tay cô còn đang cầm cục đá đây này! Nhưng mà người cô đã không còn chút sức lực nào rồi.
Ý thức được sự việc sắp xảy ra, Ninh Ninh lựa chọn nở một nụ cười tự tin.
Đã từng có một cơ hội tìm đường chết hoàn mỹ ở ngay trước mặt cô cô lại không biết quý trọng, đến lúc mất đi rồi mới hối hận không kịp. Nếu trời cao có thể cho cô một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ nói với cục đá kia: "Thì ra vận tốc rơi xuống của mày không phải là 5 cm/s.*"
Hòn đá rơi thẳng xuống mu bàn chân cô. Năm ngón tay run bần bật cuộn tròn lại, cuối cùng cô cũng hiểu được cái gì gọi là "sự dịu dàng chết người".
Gió nhẹ thổi qua, mây tan sương tạnh.
Vì thế lúc Ôn Hạc Miên ngẩng đầu thì vừa vặn trông thấy ở nơi xa có một dáng hình thanh lệ. Thiếu nữ xinh đẹp một mình đứng dưới gốc cây cổ thụ, dưới chân là hoa trắng đang từ từ nở rộ.
Sống lưng nàng thẳng tắp, lặng lặng đứng trong đáy cốc tịch liêu, gió nhẹ mơn man thổi bay vài sợi tóc đen nhánh và tà váy trắng tinh, làm lay động cả bóng nắng và hương hoa; khi gió ngừng, nàng đứng ngẩn người nơi đó, vẻ mặt u sầu lại phiền muộn.
Bọn họ nhìn nhau không nói gì, lúc hắn đang gảy đàn, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của thiếu nữ.
Ôn Hạc Miên sửng sốt.
Khúc đàn này ẩn chứa nỗi buồn vô tận nhưng lại không dễ phát hiện, người khác nghe thấy đều chỉ cảm thấy thư thái sảng khoái, chỉ có nàng sau khi nghe xong thì rơi nước mắt.
Tri kỷ cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi!
Ninh Ninh thấy hắn nhìn mình cũng không rảnh lo chuyện khác, giãy giụa dùng hết sức lực toàn thân để cử động môi, dùng khẩu hình truyền đạt mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Sư tôn cứu con! Nhanh tới cứu con!"
Ôn Hạc Miên lẳng lặng nhìn nàng, nỗ lực đọc khẩu hình.
Mộng xưa đã qua... sớm ngày từ bỏ*?
师尊救我!快来拜托!"逝去旧梦快快摆脱
Nhìn xem, thật là một tiểu đệ tử tri thư đạt lễ, lòng dạ lương thiện, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ ôn tồn biết mấy. Nhất định là nàng biết cơ sự của hắn, vì vậy mới nói ra những lời này để an ủi hắn. Nhưng cơn ác mộng năm xưa còn đó, sao có thể dễ dàng thoát ra được?
Ôn Hạc Miên nhìn về phía nàng nhẹ nhàng lắc đầu, lấy tiếng đàn đáp lại, lực tay tăng thêm, tiếng đàn càng như khóc như than.
Thấy hắn ngồi yên lắc đầu, Ninh Ninh hận không thể phun ra một ngụm máu, khóc càng thêm thảm thiết.
Lão cẩu tặc này! Không những không tới giúp cô còn ngồi đánh đàn càng ngày càng hăng máu. Xin ngài hãy hành động như một con người đi!! Chẳng phải chỉ là lúc trước kia không đến bái ngài làm thầy thôi sao? Chẳng phải là tính cách ngang ngược tùy hứng thôi sao? Cô mới chỉ là một đứa trẻ thôi hu hu hu!
Tiếng đàn càng thêm dồn dập, gió mạnh theo đó nổi lên. Hàng mi dài của Ôn Hạc Miên rũ xuống, đôi môi mỏng nhợt nhạt gợn lên một độ cong rất nhỏ. Cô nương kia quả thật rất hiểu lòng người, nghe tiếng đàn thê lương của hắn chẳng những ngày càng buồn bã hơn mà nước mắt cũng không ngừng chảy.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng có người tình nguyện đến bầu bạn với một tên phế nhân bị thiên hạ lãng quên như hắn, rốt cuộc cũng có người nghe hiểu tiếng đàn của hắn.
Tri âm khó gặp gỡ, một khúc đàn khó có thể dừng.
Để cảm tạ cô nương không biết tên kia, thanh niên đã cô độc lâu ngày không hề tiếc rẻ tiếng đàn của chính mình, phất tay tiếp tục gảy đàn.
Hắn thấy tiểu cô nương kia vẫn khóc không ngừng nên đoán rằng nàng đang tức cảnh sinh tình, nhớ tới chuyện gì đau lòng. Trong lòng mỗi người đều cất giấu một bí mật, hắn không muốn quấy rầy nàng, chỉ có thể ngồi tại chỗ, vô cùng kiên nhẫn chờ nàng khóc xong.
Ninh Ninh:...
Danh Sách Chương: